Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 330: Lời Đồn.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:21
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tình trạng của Thẩm An An lúc lúc , càng như trong lòng nàng càng lo lắng, bất an.

Tiêu Uyên dám giục giã, sợ nàng sẽ u uất mà sinh bệnh.

Thế là hai vẫn duy trì mối quan hệ như hiện tại, ngày tháng cứ thế trôi qua gần nửa tháng.

Các đại thần bắt đầu chút ý kiến, nhưng ai dám ầm lên, chỉ dám vòng vo bóng gió nhắc đến chuyện đó.

Chỉ cần họ quá đáng, Tiêu Uyên cũng cứ như thấy, vẫn cứ theo ý .

Hôm đó, buổi thiết triều, sai ngự thiện phòng mang đến một đĩa trái cây ngâm chua. Từ mấy hôm mang về, Thẩm An An liền thích món điểm tâm , gần như mỗi ngày đều mong sớm hồi phủ.

Thế nhưng hôm nay, bước khỏi điện Phụng Thiên, chặn đường.

“Ta chịu hết nổi ! Ta về nhà!” — Nửa tháng trời, Lăng Thần Dật gầy rộc cả .

Tiêu Uyên cũng là lương tâm, thoáng chốc cũng thấy xót xa cho một chút: “Cố thêm vài ngày nữa.”

“Rốt cuộc ngươi là hoàng đế là hoàng đế?” — Lăng Thần Dật cảm thấy khó tin, bất lực sự bình thản của Tiêu Uyên.

“Ta mặc kệ, về phủ! Nếu còn ở đây nữa, chắc đột tử mất!”

Không hiểu đám nghĩ gì, ngai vàng thì chứ? Mới nửa tháng thôi mà đầu óc như nổ tung.

Tiêu Uyên nhẹ nhàng đáp: “Trẫm sẽ cho Lý Hoài Ngôn đến ngươi.”

Lăng Thần Dật khẩy một tiếng: Lý Hoài Ngôn ? Hắn bây giờ chẳng khác nào kẻ điên, cũng điên kém Tiêu Uyên.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Thần Dật đột nhiên trở nên sâu xa.

Hắn rơi tình cảnh khốn khổ thế , hình như... là do thê tử.

Nếu cũng một thê tử giỏi loạn trời long đất lở như họ, thì chắc giờ chẳng ở trong cung trâu ngựa như .

Chỉ tiếc, thời gian gấp rút, nhất thời tìm ai.

Tiêu Uyên “ồ” một tiếng, cứ thế tiếp tục bước .

Lăng Thần Dật theo bóng lưng của , ánh mắt khẽ nheo , vẻ mặt âm thầm tính toán điều gì đó.

Một , một nữa, chẳng ai quan tâm sống ch-ết của . Đã như thì cũng đừng trách vô tình.

Lúc Tiêu Uyên xách theo đĩa trái cây ngâm chua về Hải Đường Viện, Thẩm An An mái hiên, đôi mắt sáng lấp lánh mong chờ .

Hắn bật nhẹ vài tiếng, bước lên nắm tay nàng dắt phòng, ghé sát mặt gần.

Thẩm An An nhíu mày, nhưng vẫn nghiêng đầu hôn nhẹ lên má một cái, lúc đó mới chịu đặt hộp đồ ăn xuống, lấy đĩa trái cây ngâm đưa cho nàng: “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn dùng bữa chính.”

“Ừ.”

Dạ dày đang cuồng của nàng chỉ mới cắn một miếng lập tức yên .

Sau khi ăn hết, nàng còn đưa tay lấy thêm, nhưng Tiêu Uyên giữ chặt, kéo lòng:

“Không ăn nữa.”

Thẩm An An xoa bụng, tỏ vẻ còn thòm thèm: “Là nữ nhi của đòi ăn đấy.”

Tiêu Uyên cúi đầu bụng nàng nhô lên, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc: “Người vẫn chua nhi tử, cay nữ nhi, mà nữ nhi nhà chúng mê đồ chua thế nhỉ?”

Thẩm An An thoáng sững , gương mặt hiện chút ngượng ngùng cứng đờ: “Chỉ là mấy lời đồn dân gian thôi, đáng tin .”

“Với là hoàng đế mà, chẳng càng nhiều Hoàng Tử thì càng ? Giờ còn tỏ vẻ chê bai ?”

Thẩm An An trừng mắt , Tiêu Uyên lập tức đổi lời, ngoan ngoãn đáp: “Không chê, nàng sinh gì cũng yêu cả.”

…...

“Bệ hạ!”

Giọng của Khánh An đột ngột vang lên từ bên ngoài, mang theo vẻ vội vàng: “Lăng Thế Tử gửi tin, phủ Ngũ Hoàng Tử xảy chuyện !”

Tiêu Thiên?

Gương mặt Tiêu Uyên thoáng biến sắc, Thẩm An An cũng lập tức rời khỏi , thúc giục:

“Mau !”

Tiêu Uyên im lặng mấy giây, dậy dặn dò: “Ta sẽ về ngay, nàng ăn cơm , đừng chờ .”

“Được, nhớ cẩn thận.”

Thẩm An An tiễn tận cửa, những ngày cố tình xa cách đây cũng theo đó mà bay biến khỏi tâm trí.

Sau khi Tiêu Uyên rời , Thẩm An An cứ luôn thấp thỏm lo âu chờ đợi, ngay cả bữa tối cũng chỉ ăn qua loa mấy miếng cho lệ.

Thế nhưng, mãi cho đến tận nửa đêm, Tiêu Uyên vẫn trở về.

Nàng giường, lật từng trang trong cuốn sổ nhỏ, càng xem thì trong lòng càng bồn chồn bất an.

Cuối cùng, nửa canh giờ, trong viện mới động tĩnh, nhưng Tiêu Uyên, mà là Khánh An.

“Không ! Không , nương nương!”

Cửa phòng gõ dồn dập, giọng Khánh An đầy gấp gáp.

Mặc Hương vội mở cửa, chỉ thấy Khánh An thở hổn hển, : “Phủ Ngũ Hoàng Tử bốc cháy! Lửa lớn dữ dội, bệ hạ vẫn còn đang ở bên trong! Thuộc hạ và những khác thể nào tiếp cận !”

Nghe đến đây, đầu Thẩm An An chấn động như sấm nổ, suýt nữa thì vững.

Nàng vội vàng mặc áo, lao ngoài phòng trong lúc vẫn hết choáng: “Sao đột nhiên bốc cháy chứ?”

Khánh An lắc đầu: “Là do bệ hạ dặn chúng thuộc hạ canh giữ bên ngoài phủ, đến khi bọn thuộc hạ nhận điều bất thường thì lửa lan quá nhanh, bộ lối đều bịt kín, ai !”

Chân Thẩm An An mềm nhũn, nhưng vẫn gắng gượng chạy ngoài: “Đi mau!”

Khánh An lập tức đỡ nàng lên xe ngựa, nhanh chóng phóng về phủ Ngũ Hoàng Tử.

Khi tới nơi, phủ Ngũ Hoàng Tử biến thành một đống đổ nát, lửa bốc cao ngút trời cũng dần tắt , xung quanh các phủ liền kề đang sức chữa cháy.

Thẩm An An như hóa đá, chân gần như nhấc nổi, môi run lên trắng bệch, trong tay vẫn siết chặt cuốn sổ nhỏ.

“Tiêu Uyên…”

Nàng chậm rãi bước về phía đống tàn tích . Nỗi đau trong khoảnh khắc … như thể đau đớn từ khi sinh đến giờ dồn hết cũng bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-330-loi-don.html.]

Bỗng dưng, một mùi hương nhàn nhạt len mũi nàng, mắt dần tối sầm

Ngự thư phòng, Tiêu Uyên nhíu mày tấu chương trong tay, ngẩng đầu liếc Lăng Thần Dật.

“Đây chính là việc gấp ngươi ? Một chuyện lớn khẩn cấp?”

Lăng Thần Dật thản nhiên đáp: “Tiêu Thiên tự châm lửa thiêu , chẳng là đại sự ?”

Tiêu Uyên đặt tấu chương xuống, dậy định rời khỏi thư phòng.

Hắn gi-ết Tiêu Thiên, là vì hứa với Thân Doãn Bạch, còn sống ch-ết , chẳng hề bận tâm.

còn kịp bước khỏi thư phòng, thì Khánh An bước với vẻ mặt đầy khác thường, vành mắt đỏ hoe.

“Bệ hạ…”

Sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống: “Sao ? An An xảy chuyện gì ?”

“…”

Người thì vẫn , chỉ là… Thế Tử Lăng Thần Dật giở trò.

Khánh An lắc đầu: “Hoàng Tử phi , hiện đang nghỉ trong tẩm điện.”

“Cái gì?”

Tiêu Uyên ngẩn , còn kịp vui mừng thì nhận sắc mặt Khánh An kỳ lạ.

“Có chuyện gì ?”

Khánh An tức giận liếc Lăng Thần Dật một cái: “Thuộc hạ phụng mệnh canh giữ Thẩm phủ, thế nhưng của Lăng Thế Tử đột ngột đến báo rằng Hoàng Thượng đang kẹt trong phủ Ngũ Hoàng Tử. Thuộc hạ lập tức dẫn đến, phát hiện cửa sổ đều đóng kín và niêm phong, thể , nên vội đến tìm Hoàng Tử phi.”

… Hoàng Tử phi đến phủ thì liền của Thế Tử đánh thuốc mê ngất .”

Trong giọng của Khánh An đầy oán trách.

Tiêu Uyên còn cần nghĩ cũng hiểu rõ mưu kế vòng vo của Lăng Thần Dật, ánh mắt sắc lạnh như d-ao quét tới, thế nhưng tên sớm rút lui khỏi cửa thư phòng.

“Giang sơn của , tại bắt giữ?”

Lăng Thần Dật tỏ vẻ chính đáng, nhưng khi thấy gương mặt Tiêu Uyên lạnh như băng, lập tức yếu thế: “Yên tâm, thuốc hại đến sức khỏe nàng , chỉ khiến nàng ngủ một chút thôi. Thần thật sự chịu nổi nữa… xin cáo từ.”

“Giữ .”

Giọng Tiêu Uyên vang lên gần như đồng thời.

Khánh An lập tức lướt đuổi theo Lăng Thần Dật.

Trước đây khi Thẩm An An ở trong cung, Tiêu Uyên đều cố gắng chịu đựng sống qua ngày, nhưng chỉ cần nàng cung, lập tức sai tu sửa Thái Hòa điện và Phượng Nghi cung.

Tiên Hoàng Hậu mất sớm, Phượng Nghi cung mỗi năm đều bảo trì, nên chỉ cần quét dọn sơ qua là thể ở .

Lúc Thẩm An An tỉnh , là chiếc chăn gấm mềm mại, cột hành lang khắc hình rồng vàng uốn lượn.

Chỉ cần suy nghĩ một chút, nàng liền rõ đây là nơi nào.

“Cuối cùng nàng cũng tỉnh .”

Tiêu Uyên khép quyển sách trong tay , bước đến, xuống cạnh giường.

Thẩm An An lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo, đầy áp lực chằm chằm Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên khổ mà dám .

“Nếu chuyện đó , nàng tin ?”

Thẩm An An lập tức vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng .

Tiêu Uyên đành bất lực nhận lấy, định xuống bên cạnh nàng thì Thẩm An An đẩy mạnh khỏi giường.

“Lăn về thư phòng của mà ngủ!”

Các cung nữ đang hầu trong điện thấy cảnh , sợ đến mức tim như ngừng đập.

Thế nhưng Hoàng Thượng vẫn tươi vui vẻ bò lên giường, tỉnh bơ: “Ta .”

Thẩm An An liền giơ chân đá một cái.

Tiêu Uyên nàng lườm nguýt suốt mấy ngày trời, cuối cùng mới dỗ dành nguôi giận. Lăng Thần Dật cũng điều, chủ động xin nghỉ ốm, ngay cả triều đình cũng thèm lên. Tiêu Uyên vốn đầy một bụng bực dọc, giờ chẳng còn chỗ trút giận.

Hai ngày , lễ sắc phong Hoàng Hậu chính thức định ngày.

Khi Tiêu Uyên tuyên bố tin trong buổi thiết triều, một đại thần nào lấy bất ngờ, từ cuộc tuyển tú đó, ai cũng tâm tư của Hoàng Thượng.

Ngoài vị Hoàng Tử phi , căn bản dung nữ nhân nào khác.

Không ai dám gây chuyện, trái còn mười phần phối hợp, nhanh chóng chuẩn lễ sắc phong hậu vị.

Hoàng Thượng càng bảo vệ Hoàng Hậu kỹ càng, gần như để nàng lộ diện công chúng.

Lễ sắc phong diễn cực kỳ long trọng, nhưng ngoài đoạn đầu Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng tiếp nhận triều thần bái kiến, phần lớn thời gian còn , nàng đều trong kiệu.

Có vài đại thần cảm thấy lễ nghi đúng quy củ, nhưng chỉ cần một câu: “Hoàng Hậu đang mang long thai, nên lao lực” thì lập tức câm miệng.

Chỉ cần nhắc đến Hoàng Hậu đang thai, ai dám thêm lời nào. Dù long tử là quốc bảo, nếu xảy chuyện gì, ai cũng gánh nổi trách nhiệm.

Ngay khi lễ sắc phong kết thúc, việc đầu tiên Tiêu Uyên là gỡ bỏ chiếc phượng quan nặng trĩu đầu nàng. Thẩm An An tựa lòng , mắt nhắm hờ, mệt mỏi đến mức chẳng nhúc nhích.

Các cung nữ trong Phượng Nghi Cung sớm quen với sự mật của đế hậu, liền lặng lẽ lui ngoài.

Chỉ là tình trạng của Thẩm An An mấy ngày nay chút .

Thời gian trôi qua, Tiêu Uyên dần dần cũng nắm quy luật, trí nhớ của nàng như lật qua lật , cứ cách ba đến năm ngày rối loạn một .

tình trạng đó dường như chỉ xảy với . Hầu hết những chuyện nàng quên thì sẽ thực sự còn nhớ nữa. Còn riêng với , dù quên , cuối cùng vẫn sẽ từ từ nhớ .

Có lẽ, đó là chút lòng thương sót duy nhất mà thứ gọi là “nhân quả” dành cho bọn họ.

Thế nhưng, các cung nữ hầu hạ bên cạnh Thẩm An An lâu ngày cũng dần nhận điều bất thường.

Có những ngày xác định , nàng sẽ ngây ngô, ngốc nghếch, hệt như một đứa trẻ. Lúc mấy cung nữ lén lút thì thầm bàn tán lưng, Tiêu Uyên vô tình , liền nổi giận, định xử trảm tại chỗ, may nhờ Thẩm An An mặt ngăn cản mới thoát ch-ết.

Nàng , họ tích đức cho đứa nhỏ, thể để con còn đời tận mắt thấy phụ hoàng ruột của gi-ết .

Sợ kinh động đến tiểu Công Chúa trong bụng, Tiêu Uyên cuối cùng cũng tha cho mấy cung nữ một mạng.

Tuy nhiên, những lời đồn về việc Hoàng Hậu phát điên vẫn âm thầm lan truyền ngoài...

Loading...