Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 331: Vị Hôn Thê.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:24
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Uyên cũng từng cố gắng đàn áp tin đồn, nhưng sự việc lan rộng, nhất là còn truyền đến tiền triều, thì cách nào ngăn nữa, gì cũng .

Tuy , các đại thần giờ cũng phần nào hiểu rõ tính khí tân đế, dù nghi ngờ cũng chẳng dám , thế nên bề ngoài vẫn giữ vẻ hòa thuận.

Còn Hoàng Hậu, ngoài những buổi yến tiệc cung đình quan trọng, thì hầu như bao giờ xuất hiện. Dù lời đồn là thật, cũng ảnh hưởng gì lớn đến triều cương. Bởi , các đại thần cũng hết sức phối hợp, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thời gian từng chút trôi , bụng của Thẩm An An cũng ngày một lớn dần.

Tại ngự thư phòng, Tiêu Uyên đang trầm ngâm với một phong thư trong tay thì Thẩm An An bỗng từ ngoài chạy , giật cả .

“Tiểu tổ tông của ơi, mau !”

Hắn vội gọi, Thẩm An An lập tức dừng chân, ngoảnh khanh khách.

Tiêu Uyên dậy, kéo tay nàng xuống cạnh : “Bụng to thế mà còn chạy nhảy lung tung…”

Thẩm An An vòng tay ôm lấy eo , liếc lá thư bàn.

Chiếu tự trách!

Tiêu Uyên dịu dàng vuốt tóc nàng, rõ trí nhớ hôm nay của nàng hiểu , bèn khẽ hỏi: “An An, nàng xem… nên công bố chiếu thư tự trách cho thiên hạ ?”

“Giấu thôi.” – Thẩm An An bất ngờ đáp.

Tiêu Uyên sững , cúi đầu đôi mắt trong veo của nàng.

“Vì Đại Lương, vì danh tiếng của Tiêu thị, cũng vì chút tình riêng trong lòng .” – Giọng nàng nhẹ nhàng.

“An An…” – Tiêu Uyên ôm chặt lấy nàng, môi mím thành một đường mỏng.

Thẩm An An cúi đầu khẽ: “Nếu thật sự công bố, thì mang triều đình từ lâu . Một khi do dự, thì nghĩa là nỡ. Đã nỡ, thì giấu thôi, cần gì khó bản .”

Không thể , dù là trong trạng thái như , Thẩm An An vẫn luôn là hiểu nhất.

Tiêu Uyên siết chặt nàng trong vòng tay, trong lòng dâng lên một cảm giác yên bình khó tả.

“Có thê tử như nàng, còn cầu gì hơn nữa.”

——

Năm sáu tháng .

Trong một phòng riêng của một tửu lâu, Lăng Thần Dật, Lý Hoài Ngôn , và Thượng thư Bộ Binh, Triệu đại nhân đang cùng bàn uống rư-ợu.

thực , mục đích chính là cùng Lý Hoài Ngôn mượn rư-ợu giải sầu. Thời gian cứ thế trôi qua, vẫn tìm Trịnh Nguyệt Nhi. Từ khi điên cuồng ban đầu đến giờ dần trở nên trầm lặng ít , ngày ngày chỉ lấy rư-ợu tiêu sầu, nhưng còn lui tới thanh lâu trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

Lăng Thần Dật ngả ghế, một tay chống đầu, Lý Hoài Ngôn : “Giờ cũng chỉ còn với Triệu chịu đây uống với ngươi thôi, nguyên cả triều đình ngươi chuốc cho chẳng còn ai dám bạn nữa đấy.”

Ngoài việc lên triều, chỉ uống rư-ợu. Gặp ai liền kéo đó uống cùng. Lý Quốc Công cũng nắm trọng quyền trong tay, vị quan nào dám nể mặt chứ? Chỉ đành cắn răng mà uống, viên quan bên Lại bộ còn chuốc đến nôn má-u.

Bây giờ quan viên trong triều mà thấy từ xa, là dán chặt tường mà tránh cho lẹ.

Lý Hoài Ngôn gục đầu bàn, khẽ khổ: “Vì các ngươi là của . Nếu các ngươi cũng uống với … thì còn ai nữa chứ?”

sống cũng điều độ, ngươi sợ uống thành bệnh ?”

“Sợ cái gì, sợ.”

Lý Hoài Ngôn vung tay, ngữ khí đầy u uất: “Sống ch-ết thì chứ, nàng quan tâm .”

Vòng vòng , cuối cùng nỗi đau vẫn bắt nguồn từ Trịnh Nguyệt Nhi.

Lăng Thần Dật ngửa đầu lên xà nhà, trầm mặc một lúc, trong lòng đầy bất lực. Nếu sớm Lý Hoài Ngôn si tình cố chấp như thế, lúc đó đáng lẽ nên phong tỏa cả thành, lật từng ngóc ngách mà lôi .

nghĩ , suốt nửa năm qua bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, gần như huy động bộ thế lực, thậm chí Hoàng Thượng cũng ngầm phái điều tra, mà vẫn chẳng chút tin tức nào về cô nương .

Một sống sờ sờ, thể bốc khỏi thế gian như thế chứ? Lăng Thần Dật thậm chí bắt đầu hoài nghi: Có khi nào nàng ... còn đời nữa?

“Mai còn lên triều đấy, là đủ , đừng uống nữa.” – Triệu đại nhân giật lấy bình rư-ợu trong tay Lý Hoài Ngôn , ném xuống đất.

Lý Hoài Ngôn nặng nề ngả đầu xuống bàn, đôi mắt vô hồn như đang Triệu đại nhân, mà cũng như đang xuyên qua ông để một nào đó khác.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Triệu đại nhân bỗng mở lời: “Ba ngày nữa là ngày đại hỷ của , đến lúc đó hai vị nhớ đến phủ uống chén rư-ợu mừng đấy.”

Lý Hoài Ngôn chẳng hề động đậy, chỉ khẽ chuyển ánh mắt một chút.

Lăng Thần Dật vô cùng kinh ngạc: “Huynh sắp thành á? Sao từng nhắc đến ?”

Không hề tin tức gì, thế mà đột nhiên bảo sắp cưới thê tử.

“À…”

Triệu đại nhân chút ngượng ngùng gãi đầu: “Lăng cũng , từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, năm xưa từng nhận ân tình của một cô nương, nhờ đó mới cơ hội đỗ đạt. Bao năm nay tìm kiếm mãi, cuối cùng cũng gặp nàng.”

Lăng Thần Dật khẽ gật đầu, thì là chuyện thư sinh nghèo đỗ đạt công danh, kết duyên với cô nương lương thiện từng giúp năm xưa.

“Vậy thì xin chúc mừng Triệu .”

Triệu đại nhân nhẹ nhàng gật đầu, liếc Lý Hoài Ngôn một cái rõ ý tứ, mím môi im lặng.

“Lăng Thế Tử , chỉ còn mỗi ngươi là kẻ cô độc thôi đấy. Ngay cả Triệu đại nhân cũng lấy thể tử , coi chừng Trưởng Công Chúa đá khỏi phủ lúc nào .”

Lăng Thần Dật hất tay , vốn định : chẳng ngươi cũng là kẻ cô độc , nhưng thấy mắt đỏ hoe vì rư-ợu, cuối cùng vẫn nỡ buông lời.

Tâm trạng Lý Hoài Ngôn lúc lên lúc xuống, lẩm bẩm một : “Ta cũng là kẻ cô độc mà… Ngươi thì lấy thê, còn thì thê bỏ . So , còn đáng thương hơn ngươi.”

Lăng Thần Dật thật sự chịu nổi nữa, liền giơ chân đá chân ghế của Lý Hoài Ngôn .

“Ngươi thì lảm nhảm cái gì chứ! Với phận của ngươi, chọn tiểu thư nhà quyền quý ở kinh thành nào mà chẳng ? Việc gì cố chấp với một như thế?”

Nếu thể hiểu nổi Tiêu Uyên, thì với Lý Hoài Ngôn , càng chẳng thể hiểu . Họ mới chỉ bên một hai tháng ngắn ngủi, thể coi Trịnh Nguyệt Nhi là duy nhất thể thế?

“Ngươi thì hiểu cái gì chứ, cái đồ cô đơn ai ngó ngàng, ngươi chẳng hiểu gì cả!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-331-vi-hon-the.html.]

Lý Hoài Ngôn thì thầm khe khẽ, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở tay áo của Triệu đại nhân. Hắn lập tức bật dậy, định nhào tới kéo tay áo y, nhưng Triệu đại nhân nhanh nhẹn tránh né.

“Lý ?”

“Đưa tay áo ngươi cho xem.”

Triệu đại nhân do dự, giấu tay lưng, đưa . thấy ánh mắt Lý Hoài Ngôn hoe đỏ, vẻ mặt như sắp nhào lên giật lấy, cuối cùng cũng đành chìa tay .

Lý Hoài Ngôn nắm chặt cổ tay y, ánh mắt dừng nơi đóa hoa ngọc lan thêu vô cùng tinh xảo tay áo.

Triệu đại nhân rút tay về mà thể nhúc nhích nổi.

“Đóa hoa , ai thêu cho ngươi?”

“Là vị hôn thê của . Nàng giỏi thêu thùa, nhiều kiểu thêu khác . Sao ?”

“Biết… nhiều kiểu?” – Lý Hoài Ngôn lặp , như đang với chính .

Triệu đại nhân nhân lúc thất thần, rút tay , gật đầu: “Đây chỉ là một trong đó, đôi tay nàng khéo lắm.”

Lý Hoài Ngôn lặng im, lời nào.

Lăng Thần Dật nhíu mày: “Ngươi ?”

Một lúc lâu , Lý Hoài Ngôn mới khẽ lắc đầu, chậm rãi xuống: “Không gì.”

Chỉ là đường kim mũi chỉ quá giống, giống hệt những bông hoa ngọc lan mà nàng thường thêu.

Nghĩ đến đây, bỗng bật khe khẽ, nụ đắng chát, cay xè.

Hắn chợt nhận , thì hiểu về nàng quá ít. Ngoài việc nàng thường thêu hoa ngọc lan lên khăn tay, chẳng gì thêm. Đến cả khi một đóa ngọc lan đưa mặt, cũng thể phân biệt đó do nàng thêu , liên quan gì đến nàng .

Có lẽ… đời , sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nàng nữa .

“Không còn sớm nữa, còn mang điểm tâm thành Tây về cho vị hôn thê, xin phép cáo từ .” – Triệu đại nhân rời bàn .

Lăng Thần Dật khẽ gật đầu, thì thấy Lý Hoài Ngôn đang chăm chú về hướng Triệu đại nhân , ánh mắt đỏ rực như má-u, khiến cảm thấy bất an.

Hắn thoáng thấy bất , vội hỏi: “Lý Hoài Ngôn, ngươi ?”

Lý Hoài Ngôn đáp, lảo đảo dậy, lập tức bám theo phía Triệu đại nhân khỏi quán.

Lăng Thần Dật đầy nghi ngờ, nhưng thấy bộ dạng say khướt của , chỉ đành nhanh chóng đuổi theo.

Trên đường , Lý Hoài Ngôn như đang say, nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo. Hắn âm thầm theo Triệu đại nhân đến tận thành Tây, mua bánh đậu đỏ, thấy y lên xe ngựa.

“Đi theo .” – Lý Hoài Ngôn lệnh cho xa phu.

Lăng Thần Dật nhảy lên xe ngựa khi xe khởi hành, gấp gáp hỏi: “Lý Hoài Ngôn, ngươi phát điên gì nữa ?”

Lý Hoài Ngôn mặt , đáp. Ngay cả bản cũng đang phát điên cái gì, chỉ là trong lòng một linh cảm mãnh liệt thể khống chế.

Xe ngựa rẽ trái vòng , chạy một hồi lâu. Đến khi cách xe của Triệu đại nhân một khá xa thì xe của Lý Hoài Ngôn dừng . Sau đó, lặng lẽ theo Triệu đại nhân băng qua vài con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng cổng một căn nhà nhỏ yên tĩnh.

Lăng Thần Dật phía Lý Hoài Ngôn, cùng dõi mắt . Cánh cổng gỗ chầm chậm mở , từ trong nhà bước một nữ nhân búi tóc theo kiểu gia thất, mặc áo vải thô giản dị.

Triệu đại nhân đưa gói bánh gói bằng giấy dầu cho nàng. Nàng cúi đầu nhận lấy, mỉm dịu dàng, ánh nắng, nụ như ánh sáng lấp lánh, khiến thể rời mắt.

Lăng Thần Dật như hóa đá tại chỗ.

Ngay đó, nhận bên cạnh đang khẽ run rẩy. Còn kịp giữ thì thấy một bóng lao vút như tên rời cung, xông thẳng về phía cổng.

Hắn giơ nắm đấm, chút do dự, tung một cú đ.ấ.m mạnh mặt Triệu đại nhân, đá thêm một cú nữa, khiến ngã nhào xuống đất.

Lăng Thần Dật lúc mới sực tỉnh, vội vàng lao đến ôm chặt lấy Lý Hoài Ngôn, hét lên: “Dừng tay !”

“Buông !”

Mắt Lý Hoài Ngôn đỏ ngầu, gân xanh nổi lên, điên cuồng vùng vẫy: “Lăng Thần Dật, tránh !”

Triệu đại nhân ngã đất, Lý Hoài Ngôn đang như phát điên, nhưng vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.

“Đồ họ Triệu , xem ngươi là , ngươi nửa năm qua sống thế nào!”

Lăng Thần Dật từng thấy Lý Hoài Ngôn điên dại đến mức , suýt nữa giữ nổi .

Hắn gào lên với Triệu đại nhân: “Triệu , rốt cuộc chuyện là thế nào?! Người bạn cư-ớp thê của , chuyện như chứ?!”

Triệu đại nhân một tay đặt lên đầu gối, tay mạnh mẽ lau vết má-u nơi khóe miệng, trầm giọng : “Trịnh cô nương rời khỏi phủ Lý Quốc Công, giữa nàng và còn quan hệ gì nữa, thể coi là thê bạn .”

Năm đó, hôn sự giữa họ diễn vội vã, trưởng bối chủ. Sau khi thành hôn thì cãi vã liên miên, ngay cả hôn thú cũng kịp gửi đến nha môn để hợp thức hóa.

“Ngươi ch-ết ?” – Lý Hoài Ngôn giãy giụa, lửa giận bốc ngùn ngụt.

Hắn hiểu vì , rõ ràng là Trịnh Nguyệt Nhi rời một lời từ biệt, còn dính dáng mập mờ với Triệu đại nhân. lúc , đủ can đảm để nàng thẳng mặt.

Giống như điều gì đó khiến bất an, lo sợ, dám đối diện.

Một bóng bước đến, chắn mặt Triệu đại nhân, ánh mắt bình thản Lý Hoài Ngôn:

“Lý Quốc Công, chuyện giữa , liên quan gì đến Triệu đại nhân, xin ngài đừng khó .”

Ngọn lửa trong lòng Lý Hoài Ngôn vốn dịu xuống đôi chút nhờ Lăng Thần Dật kìm , nhưng câu đó thì bốc cháy dữ dội hơn bao giờ hết: “Nàng đang bảo vệ ? Nguyệt Nhi, nàng còn bảo vệ ?”

Trịnh Nguyệt Nhi mặt , đáp lời, nhưng ánh mắt và thể vẫn kiên định lùi bước.

“Vậy , gọi là vị hôn thê, là nàng? Nàng định lấy thật ?”

Nghe , mặt Trịnh Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ kinh ngạc rõ rệt. Nàng liếc Triệu đại nhân dậy, đối diện với vẻ mặt đầy phẫn nộ của Lý Hoài Ngôn, lạnh nhạt : “Ta lấy ai, còn liên quan gì đến Lý Quốc Công nữa.”

“Nàng là thê tử của ! Ta từng đồng ý hòa ly! Dựa mà nàng rời ? Dựa giữa và nàng còn quan hệ gì nữa?”

Lý Hoài Ngôn gạt mạnh Lăng Thần Dật , bước đến, túm chặt lấy cổ tay Trịnh Nguyệt Nhi.

Loading...