Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 332: Rất Thích, Rất Thích.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:27
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
đó, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh: “Quan phủ thừa nhận ?”
Câu mang chút cảm xúc nào như một cây kim thép, đâ-m mạnh tim Lý Hoài Ngôn.
“Nàng theo về, chúng lập tức đến nha môn.”
Hắn kéo tay Trịnh Nguyệt Nhi định rời .
“Buông tay .”
“Lý , buông nàng .”
“Cút!”
Lý Hoài Ngôn trừng mắt, ánh mắt đầy hung hãn: “Chuyện giữa phu thê chúng , liên quan gì đến ngươi. Ngươi còn dám xen , đừng trách khách sáo.”
Lăng Thần Dật rõ ràng thấy sát khí trong mắt Lý Hoài Ngôn, trong lòng chấn động, lập tức tiến lên kéo Triệu đại nhân xa.
Triệu đại nhân cũng là cứng đầu, khiến Lăng Thần Dật vất vả lắm mới ngăn cuộc xô xát, mồ hôi đầm đìa..
Trịnh Nguyệt Nhi lo sợ xảy chuyện , vội với Triệu đại nhân: “Triệu đại ca, về . Đây là chuyện riêng của , thể tự giải quyết. Hôm nay phiền , thật xin .”
Triệu đại nhân Trịnh Nguyệt Nhi, thấy trong mắt nàng sự lúng túng xen lẫn van nài, trầm mặc một lúc gật đầu đồng ý rời .
Sau khi Triệu đại nhân khỏi, sắc mặt Trịnh Nguyệt Nhi lạnh xuống: “Lý Quốc Công, bây giờ thể buông tay chứ?”
Từ “Triệu đại ca” đến “Lý Quốc Công”, sự đổi trong cách xưng hô của nàng khiến tim Lý Hoài Ngôn như ai bóp chặt, đau nhói. Đồng thời, cơn ghen cuồng nộ cũng trào dâng mãnh liệt.
Những dịu dàng , vốn dĩ đều thuộc về .
“Buông tay.”
Giọng Trịnh Nguyệt Nhi càng thêm lạnh lùng. Lý Hoài Ngôn cau mày, cuối cùng buông tay nàng , nhưng chắn mặt, sợ nàng sẽ bỏ chạy nữa.
Trịnh Nguyệt Nhi cúi đầu, xoa nhẹ cánh tay nắm đến đau đỏ...
“Nguyệt Nhi, rốt cuộc là vì nàng rời ?”
Trịnh Nguyệt Nhi rũ mi mắt xuống, giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng: “Ban đầu… thật lòng ơn vì kéo khỏi hố lửa Trịnh gia, cũng thật lòng cùng sống một đời. Những lời từng , dù chút toan tính ẩn giấu, nhưng tình cảm dành cho … từng là giả dối.”
“Ta thừa nhận, khi thành , đối với tệ. sự đó, chỉ dành cho riêng ? Ngay từ khi quyết định gả cho , nghĩ đến việc một đôi phu thê ngoài mặt hòa thuận, trong lòng xa cách. Ta lừa , tự cho là cao, nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, thì thể khiến đổi. càng như , càng chán ghét. Chàng bỏ mặc suốt đêm về, vui thú trong kỹ viện.”
“Chàng chỉ ghen, đến cả nha trong thư phòng cũng chọn xí nhất, nhưng khi nào nghĩ đến cảm giác của ? Khi thản nhiên đùa cợt, trêu ghẹo họ mặt , là chính thê, là nữ chủ của phủ, mà khiến hai nha cưỡi lên đầu , để chịu hết nhục nhã.”
Nước mắt dần dâng đầy trong mắt Trịnh Nguyệt Nhi: “Ta quản , phiền. Vậy nên đành giả vờ câm điếc, im lặng nhẫn nhịn. …”
“… yêu , yêu, yêu. Ta ghen, phát điên, chịu nổi khi thấy trêu hoa ghẹo nguyệt với những cô nương khác.”
“Ta cố gắng kiềm chế bản tìm , mỗi đêm co ro một nơi góc giường. Đã lúc nghĩ sắp phát điên, cái cảm giác thấp thỏm lo sợ, cùng với ghen tuông, uất nghẹn… nuốt chửng lấy . Ta thậm chí từng suy nghĩ, lao kỹ viện gi-ết ch-ết mấy cô nương ngủ với .”
“Khi ý nghĩ đó xuất hiện, còn tự sợ hãi. Ta tuy dùng thủ đoạn, thể là , nhưng tuyệt đối cũng . Ta biến thành một kẻ đáng ghét, đáng sợ.”
“Lý Hoài Ngôn, hai tháng gả cho , dùng hết cách, dốc cạn lòng .”
Nàng cúi đầu, khổ vài tiếng: “ cuối cùng…vẫn thể đổi .”
“Là sai, tự cho là đúng, nghĩ thể trói buộc . Kẻ ám sát hôm đó, là cố tình lao đỡ cho , coi như trả hết ân tình, miễn cho ngày còn oán hận. Từ nay về , chúng mỗi một ngả, ai nấy bình yên.”
Nàng xong, chút do dự xoay bước trong sân, nhẹ nhàng đóng cửa .
Lý Hoài Ngôn ch-ết trân tại chỗ, cánh cửa khép … lâu động đậy.
Nỗi bi thương, đau đớn của dường như cũng lan sang cả Lăng Thần Dật đang bên cạnh, khiến chẳng nên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-332-rat-thich-rat-thich.html.]
“Đi thôi.”
Lăng Thần Dật vỗ nhẹ lên vai , nhưng Lý Hoài Ngôn vẫn yên bất động.
Một lúc lâu , bất ngờ bước lên bậc cửa, định giơ tay gõ cửa thì một nắm lấy cổ tay và mạnh mẽ hất , ngờ là Triệu đại nhân trở .
“Ngươi những ngày nàng rời khỏi phủ Quốc Công, mang theo sống thế nào ? Nàng khó khăn lắm mới buông bỏ ngươi, mới vực dậy tinh thần. Ngươi đừng ép nàng nữa.”
Lý Hoài Ngôn đầu , trông thấy Triệu đại nhân, trong mắt dâng lên tia đỏ của tức giận. Lăng Thần Dật vội vàng bước tới, vòng tay siết chặt cổ , rằng kéo ngay.
Chỉ sợ nếu để mất kiểm soát thêm chút nữa, thật sự sẽ tay gi-ết ch-ết Triệu đại nhân.
“Giờ tìm thì dễ lo liệu hơn , chuyện chúng từ từ tính toán.”
Lý Hoài Ngôn ép nhét lên xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm con hẻm nhỏ, nghiêm giọng phân phó cho gia nhân: “Gọi hết ám vệ trong phủ đến, canh giữ nghiêm ngặt. Tuyệt đối để nàng chạy trốn nữa.”
“Vâng!”
Xe ngựa của Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật rời , Triệu đại nhân lúc mới thở phào một , giơ tay gõ cửa.
“Trịnh cô nương, là .”
Không lâu , cửa mở . Trịnh Nguyệt Nhi nơi ngưỡng cửa, nhưng hề ý định mời Triệu đại nhân .
Triệu đại nhân khẽ khổ: “Xin , là sơ suất, khiến nghi ngờ .”
Trịnh Nguyệt Nhi đáp, chỉ lặng lẽ thẳng . Ánh mắt như thể thể thấu hết suy nghĩ trong lòng .
Triệu đại nhân khổ nữa: “Là cố ý dẫn đến đây.”
“Vì ?”
“Vì thích nàng.”
Triệu đại nhân thẳng, ánh mắt vô cùng bình thản: “Ngay từ đầu gặp tại tửu lâu, khi nàng bên ngoài theo dõi, nhận , nàng chính là năm xưa từng âm thầm giúp đỡ ân nhân trong cơn hoạn nạn .”
“ khi đó nàng là phu nhân của Lý Quốc Công, dù gặp , cũng dám ý nghĩ gì khác…”
Hắn nhớ rõ tình cờ bắt gặp nàng đang cõng theo đến hiệu thuốc mua thuốc.
“ Trịnh cô nương, cũng , nàng thật sự thích, từ đầu đến cuối vẫn là Lý . Nếu nàng thực sự bắt đầu , thì nên cứ mãi trốn tránh như . Nàng vốn buông bỏ, chỉ là dám đối mặt, nỡ dứt bỏ .”
Chính vì thế, cố tình để lộ thông tin cho Lý Hoài Ngôn, ép Trịnh Nguyệt Nhi đối mặt với mối tình nàng luôn né tránh. Nếu nàng thật sự quyết tâm đoạn tuyệt với Lý Hoài Ngôn, thì thể đường đường chính chính theo đuổi nàng.
Hắn từng tự nhận là quân tử, nhưng cũng trở thành kẻ ti tiện âm thầm chen lúc khác yếu lòng.
Nước mắt trong mắt Trịnh Nguyệt Nhi cuối cùng vẫn kìm mà rơi xuống: “Có gì mà đối mặt chứ… Mọi thứ đều là duyên phận. Nếu cả đời gặp , thì chỉ thể giữa hai vốn duyên.”
“Trước , Trịnh cô nương tin mệnh.”
Trịnh Nguyệt Nhi mím môi.
Phải , đây nàng tin, chỉ tin rằng vận mệnh do tạo nên, thứ đều thể đổi bằng nỗ lực của bản . Lý Hoài Ngôn… khiến nàng tin.
Cũng chính khiến nàng rõ hiện thực, đời những chuyện, cứ cố gắng là thể đổi .
——
Liên tiếp mấy ngày thiết triều, Lý Hoài Ngôn đều xin cáo vắng. Tiêu Uyên hỏi kỹ cấp mới rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trước là bận uống rư-ợu, giờ thì bận đuổi theo thê. Dù thì cũng chẳng tâm trí mà lo chính sự.
Chỉ là , thấy cuối cùng cũng chịu đổi, hy vọng , Tiêu Uyên thật lòng mừng cho . lâu tin Trịnh Nguyệt Nhi ý định gả cho Triệu đại nhân, Tiêu Uyên im lặng hồi lâu.
Sau đó, bắt đầu trông giữ Thẩm An An kỹ hơn nữa.