Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 333: Lâm Bồn.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:30
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
mà, Thẩm An An thể yên trong phòng, Tiêu Uyên bèn đưa nàng Ngự Hoa Viên dạo. Dù chỉ nửa khắc, cũng dám để nàng rời khỏi tầm mắt, bằng chỉ cần buông tay là nàng sẽ chạy mất tăm.
Càng về , thai kỳ càng lớn, bắt đầu trở nên khó khăn, Tiêu Uyên cho nàng ngoài nữa. Sợ nàng buồn chán khi ở trong cung, thỉnh thoảng cho truyền Lâm Vũ Nhu cung trò chuyện cùng nàng.
Lâm Vũ Nhu sinh con, là một tiểu cô nương. Lúc Thẩm An An đang yêu thích trẻ con, đến nỗi ôm buông tay.
“Đợi khi nương nương sinh , mới tiểu bảo bối phiền phức đến mức nào.”
Lâm Vũ Nhu , khuôn mặt đầy vẻ yêu thương và dịu dàng cưng chiều.
“Sao , Tiểu Quả Quả đáng yêu thế cơ mà.”
Thẩm An An thể bế bé, chỉ thể ở bên cạnh trêu đùa. Đôi mắt của bé giống hệt nàng, lúc hiện lên hai lúm đồng tiền, điểm giống Lâm Vũ Nhu.
Nhắc đến chuyện , Lâm Vũ Nhu cúi đầu khẽ: “ là đáng yêu thật, ca ca của cưng chiều bé đến nỗi buông tay nổi, đến cả cũng bỏ quên luôn .”
Trước đây phủ là tìm phu nhân, giờ thì phủ câu đầu tiên là “Quả Quả ?”
Thẩm An An liếc nàng một cái: “Tỷ còn ghen với con nữa ?”
Bên cạnh, Mặc Hương bật xen : “Không chỉ là Thẩm đại nhân, đến Hoàng Thượng dạo gặp tiểu Quả Quả cũng yêu thích vô cùng, thường xuyên đến tìm nương nương kể về bé đấy.”
Lâm Vũ Nhu bật : “Chẳng qua là Hoàng Thượng yêu ai yêu cả đường , nghĩ đến tiểu Công Chúa trong bụng nương nương thôi.”
Lời dứt, nụ mặt Thẩm An An chút đông cứng, thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ.
Việc Tiêu Uyên yêu thích nữ nhi vượt ngoài dự liệu của nàng. Nghĩ đến từng trang giấy trong Phượng Nghi Cung đầy tên mà đặt sẵn, nàng cảm thấy đau đầu.
Thẩm An An khẽ vuốt ve bụng, ánh mắt vẫn dõi theo tiểu Quả Quả đang toe toét.
“Nương nương.”
Mặc Nhiễm bước nhanh điện báo: “Thẩm đại nhân hạ triều, đến đón phu nhân và tiểu cô nương.”
Thẩm An An thở dài một , tiếc nuối hôn lên má Quả Quả: “Xem kìa, ca ca gấp gáp như thể sợ giữ bé trả cho .”
Lâm Vũ Nhu cúi đầu trộm.
Không ? Đế hậu hai gặp tiểu Quả Quả là vui hơn bất cứ thứ gì, Hoàng Thượng còn cách ba ngày hạ chỉ, bảo nàng dẫn bé cung. Thẩm Trường Hách tuy dám gì, nhưng trong lòng ý kiến từ lâu.
“Đi nhanh , đừng để ca ca chờ sốt ruột. Chẳng mấy chốc nữa Tiêu Uyên mà tới thấy Quả Quả, thì chẳng rời nổi mất.”
“Vâng.”
Lâm Vũ Nhu ôm bé dậy chuẩn rời , ánh mắt Thẩm An An vẫn quyến luyến dõi theo gương mặt nhỏ xinh của bé.
Đột nhiên, nàng cảm thấy một cơn đau quặn trong bụng, khiến nàng cúi gập .
“Nương nương, ?”- Mặc Hương hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy nàng.
Lâm Vũ Nhu cũng lập tức đưa Quả Quả cho cung nữ bên cạnh, chạy lên bậc thềm.
“Ta… đau bụng quá.” - Khuôn mặt Thẩm An An nhăn vì đau.
“Chẳng lẽ sắp sinh ?”
Lâm Vũ Nhu tuy chút kinh nghiệm, liền hối thúc Mặc Hương: “Mau, mau mời Hoàng Thượng!”
“Vâng, ạ!” - Mặc Hương vén váy chạy vội khỏi Phượng Nghi Cung.
“Nương nương, ráng chịu một chút, chỉ cần qua cơn đau sẽ đỡ hơn ngay thôi.” - Lâm Vũ Nhu đỡ nàng xuống ghế mềm.
Thẩm An An khẽ gật đầu.
tình trạng của nàng giống với lúc Lâm Vũ Nhu sinh, chẳng mấy chốc đau đến mức co giật, mồ hôi lạnh túa đầm đìa.
Khi Tiêu Uyên vội vàng chạy đến, Thẩm An An đưa nội điện. Cung nữ, bà đỡ, thái y... vây kín quanh nàng, nhưng tiếng rên rỉ đau đớn vẫn vang vọng khắp nơi.
“An An!”
“Tham kiến Hoàng Thượng!”
Mọi đồng loạt hành lễ, Tiêu Uyên để ý đến ai, lập tức lao đến bên giường. Khi thấy nàng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn tim như thắt .
“Hoàng Thượng...”
Có ngoài, Thẩm An An từng gọi tên. Nàng đưa tay về phía Tiêu Uyên.
“An An, đừng sợ, ở đây.”
Tiêu Uyên nắm lấy tay nàng, cả hai siết chặt lấy .
“Còn đó gì! Mau nghĩ cách giảm đau cho Hoàng Hậu!” - Tiêu Uyên giận dữ quát lớn.
Thái y run rẩy, khó xử lên tiếng: “Hoàng Thượng, nữ tử sinh con... nếu đau thì thể sinh ạ.”
Giảm đau ? Thuốc giảm đau thì dùng thuốc gây mê, mê thì còn sinh nở thế nào?
Lông mày Tiêu Uyên nhíu chặt, Thẩm An An thều thào lên tiếng: “Nghe theo thái y ... chẳng chúng hỏi kỹ từ , Hoàng Thượng quên ...”
Vì cuộc sinh nở suôn sẻ, họ nhiều hỏi thái y về quá trình sinh con, nhưng lúc thấy nàng đau đến như , Tiêu Uyên liền quên sạch lời dặn dò .
“Không xong !”
Bà đỡ bên cạnh sắc mặt tái nhợt, vội : “Nương nương ngôi thai ngược!”
Thẩm An An nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Uyên, cố gắng ngẩng đầu về phía . Thái y cũng hoảng hốt: “Sao thế ? Hôm qua lúc bắt mạch vẫn bình thường mà!”
Ông nhanh chóng bước lên, cách một lớp chăn mỏng, ấn vài chỗ bụng Thẩm An An, sắc mặt cũng lập tức đổi.
Ông dám ngẩng đầu nét mặt của Hoàng Thượng.
“Có chuyện gì ?” - Giọng Tiêu Uyên lạnh như băng.
“Hoàng... Hoàng Thượng... hôm qua thần bắt mạch cho nương nương, thai vị bình thường...”
Ông cũng hiểu nổi vì chỉ một đêm thể đổi đến mức ...
Ông hành nghề y mấy chục năm, từng gặp tình huống như thế .
Thẩm An An lúc đau đến mức rã rời, môi cắn bật cả má-u. Tiêu Uyên ôm chặt nàng lòng, thể cũng khẽ run lên, dường như còn sợ hãi hơn cả nàng.
“Đại sư Văn Âm ? Vẫn tìm thấy ?” - Hắn gầm lên.
Đại sư Văn Âm lúc rời từng , đến lúc sẽ tự xuất hiện. nay Thẩm An An sắp lâm bồn, phái hết nhóm đến nhóm khác tìm , mà vẫn bặt vô âm tín.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hiện tại… vẫn tin tức gì ạ.”
Giọng của Khánh An truyền từ bên ngoài qua cửa.
“Đến Hương Giác Tự! Dù lật tung cả nơi đó lên, cũng tìm về cho trẫm!”
“Tuân chỉ.” - Khánh An nhận lệnh xong liền rời .
Lâm Vũ Nhu bế Quả Quả giao cho Thẩm Trường Hách đang đợi ngoài điện, vội vã trong nội điện để ở bên Thẩm An An.
“Tẩu tẩu…”
Đôi mắt Thẩm An An mờ vì mồ hôi: “Lúc tỷ sinh Quả Quả, cũng đau thế ?”
Lâm Vũ Nhu cố gắng gượng , gật đầu.
Có Tiêu Uyên ở đây, nàng dám thật? Khi nàng sinh Quả Quả cũng đau, nhưng chỉ là những cơn co nhẹ, qua cơn hồi sức . Không giống như hiện tại, qua thôi cũng thấy như đau đến ngất .
“Hoàng Thượng, nô tỳ xin mạo , chúng thần bắt đầu đỡ đẻ cho Hoàng Hậu, mong ngài tạm thời lui ngoài.”
Một bà đỡ lấy hết can đảm , đồng thời kéo rèm quanh giường , ngay cả thái y cũng lui về bình phong.
Tiêu Uyên chịu rời .
Thẩm An An đẩy nhẹ : “Nghe lời … ở đây, sẽ khó việc… .”
Ngay cả trong nhà dân thường, khi sinh con cũng để nam nhân phòng sinh. Họ xem đó là điều lành, sạch sẽ. Tuy Thẩm An An tin những điều kiêng kỵ như , nhưng Tiêu Uyên dù cũng là hoàng đế, nàng để điều tiếng cho .
Hơn nữa… nàng thật sự để thấy dáng vẻ thê thảm của .
“An An, ở bên cạnh nàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-333-lam-bon.html.]
Hắn từng ngờ rằng, việc sinh nở thể đáng sợ đến .
Bà đỡ dám thúc giục, chỉ thể bắt đầu bận rộn. Tiếng la thảm thiết của Thẩm An An vang lên cùng với từng chậu má-u đỏ tươi đưa ngoài, khiến một luồng khí lạnh từ chân Tiêu Uyên lan dần khắp .
“Chàng… xem thử Đại sư Văn Âm đến …” - Thẩm An An cố lừa ngoài.
“Khánh An .”
Thẩm An An cố gắng gượng dậy, liếc đám bà đỡ. Chính nàng cũng cảm thấy da đầu tê rần, huống hồ gì là kiểu sinh nở đau đớn và khủng khi-ếp như thế , đặc biệt là khi Tiêu Uyên vẫn bên cạnh nàng rời.
“Hoàng Thượng, nếu… nếu đứa bé là nữ nhi, …”
“Ta đều yêu thương cả, nam nữ đều .” - Tiêu Uyên nhẹ giọng trấn an nàng.
Thời gian từng chút trôi qua, Thẩm An An đau đến mức kiệt sức, nhưng má-u vẫn ngừng đưa ngoài điện.
Lâm Vũ Nhu thấy mà lòng nặng trĩu. Nàng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục thế … hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nàng định lên tiếng, nhưng Thẩm An An chỉ nhẹ lắc đầu hiệu cần.
“Tiêu Uyên, ngoài .”
Giọng nàng lúc còn là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.
“An An…”
“Chàng ở đây… thở nổi. Chàng ngoài chờ , yên tâm, sẽ .”
Đôi mắt hạnh của nàng đầy kiên định, cho phép cãi lời.
Tiêu Uyên mím chặt môi, thêm gì.
Nàng bộ dậy đẩy , khiến bà đỡ bên cạnh hoảng hốt kêu lên: “Nương nương đừng động đậy!”
“Vậy ngoài.”
Tiêu Uyên bước , từng bước đầu , cuối cùng cũng rời khỏi nội điện.
Thẩm An An sang Lâm Vũ Nhu: “Làm phiền tẩu tẩu… giúp đóng cửa .”
“Nương nương, … định gì ?”
“Nhanh .”
Thẩm An An đẩy nhẹ một cái, Lâm Vũ Nhu đành theo.
Tiêu Uyên cánh cửa điện từ từ khép , lòng như treo lơ lửng giữa trung.
Thẩm Trường Hách ôm Quả Quả đang nức nở ngừng, tới an ủi: “Hoàng Thượng đừng lo lắng quá. Lúc Vũ Nhu sinh Quả Quả cũng đau thế , cuối cùng vẫn bình an.”
Sinh con nào ai chịu khổ?
Tiêu Uyên gì, nhưng bản Thẩm Trường Hách hiểu rõ, khi đó Lâm Vũ Nhu đau đến gần như ngất , còn thì cuống quýt đến mức chạy loạn như ruồi đầu, suýt nữa xông thẳng phòng sinh nếu mẫu ngăn .
Trong nội điện, Thẩm An An Lâm Vũ Nhu , nở một nụ yếu ớt sang dặn dò nhóm bà đỡ: “Những gì bản cung sắp , các nhớ kỹ… cho dù trả giá bằng bất cứ thứ gì… cũng giữ đứa bé . Không cần… cần báo cho Hoàng Thượng.”
Mấy bà đỡ sợ đến mức mặt mũi tái mét, giọng run lên: “Hoàng Hậu nương nương, thể như …”
Tình cảm sâu nặng mà Hoàng Thượng dành cho nương nương, bọn họ đều thấy rõ ràng, dám phớt lờ tính mạng của nương nương ?
“Ở Phượng Nghi Cung, lời của bản cung là mệnh lệnh.”
Bà đỡ dám phản bác, chỉ do dự, ai dám tay.
“Nương nương…”
Mắt Lâm Vũ Nhu đỏ hoe: “Tuyệt đối thể! Nếu xảy chuyện gì… Hoàng Thượng sẽ phát điên mất!”
“Tẩu tẩu…”
Thẩm An An khẽ , yếu ớt : “Thân thể của , rõ… sức lực của … sắp cạn kiệt , thể gắng gượng nữa.”
Dù là ký ức thể chất, nàng đều chỉnh như bình thường. Giữa bản và đứa trẻ trong bụng, con của nàng và Tiêu Uyên, nàng sẽ chọn đứa trẻ.
Bởi vì đó là món quà quý giá nhất mà nàng thể để cho Tiêu Uyên. Là sự tiếp nối sinh mệnh của nàng.
“Bắt đầu .”
Nàng lạnh lùng lệnh.
“Chúng nô tài sẽ cố gắng hết sức…”
Tuy mệnh lệnh, nhưng các bà đỡ vẫn dám để tâm đến sự sống ch-ết của nàng.
Dù là thái y bà đỡ đều là những dày dạn kinh nghiệm, nhưng dù hợp sức thế nào, họ cũng thể xoay ngôi thai về đúng vị trí. Mà thể lực của Hoàng Hậu lúc thì gần như cạn kiệt.
Điều đáng sợ nhất là, nếu cứ tiếp tục như , e rằng ngay cả đứa bé trong bụng cũng giữ .
“Vẫn là nên… bẩm báo với Hoàng Thượng thôi.”
Một vị thái y run rẩy lên tiếng.
Lúc , Thẩm An An gần như rơi trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Bên ngoài điện, Tiêu Uyên từng tiếng kêu thảm thiết của nàng, sắc mặt tái xanh, đang chuẩn xông thì viện phán Trương mở cửa .
“Hoàng Thượng.”
Ông hành lễ, miệng mấp máy vài mà dám , nhưng tình hình của Hoàng Hậu quá nguy cấp, ông đành cắn răng thẳng: “Ngôi thai đúng, thể lực của nương nương gần như cạn kiệt. Ý của Hoàng Hậu là… giữ con, thần đến xin chỉ thị của Hoàng Thượng…”
Tiêu Uyên chỉ thấy đầu óc vang lên một tiếng “ầm”, thứ mắt như mất hết sắc màu.
Hắn lập tức giơ chân đá mạnh cánh cửa, bước tới túm lấy cổ áo của Trương Viện y.
“Hoàng… Hoàng Thượng!”
Trương Viện y mặt cắt còn giọt má-u, thầm nghĩ nếu nhờ từng công theo long ngự giá, e rằng cú đá lấy nửa mạng ông .
“Ý ngươi là…”
Giọng Tiêu Uyên lạnh như băng: “Thái y viện các ngươi còn cách nào ?!”
Trương Viện y run lẩy bẩy cả hàm lẫn hàm , : "Hoàng Thượng, tình trạng của nương nương thực sự hiếm gặp, nếu cứ tiếp tục kéo dài... thì e rằng sẽ thành khó sinh, thậm chí thể là một xác hai mạng."
Trong mắt Tiêu Uyên cuồn cuộn phong ba, nhưng cũng dần lặng xuống, lạnh lùng Trương Viện y, đột nhiên buông tay: "Phải bảo tính mạng Hoàng Hậu!"
"Nếu Hoàng Hậu mệnh hệ gì... tất cả, đều chôn cùng!"
"Vâng!"
Trương Viện y thở phào một thật dài, cuống cuồng chạy trong điện.
Tiêu Uyên bước theo .
Trong cơn mơ màng, Thẩm An An lờ mờ thấy bóng dáng áo vàng rực đang tiến gần, lo lắng nhíu mày: "Không bảo ?"
Tiêu Uyên trả lời, chỉ bình tĩnh lệnh cho bà đỡ: "Giữ lấy Hoàng Hậu."
Bà đỡ giật , liếc Thẩm An An.
"Không! Ta giữ đứa bé, Tiêu Uyên, con!" – Nàng gắng gượng .
"Ngoan nào, chúng sẽ còn con." – Tiêu Uyên xuống bên giường, dịu dàng vén tóc ướt mồ hôi trán nàng.
"Không… sẽ nữa… lừa …"
Không long tử, ngay cả giang sơn Đại Lương cũng sẽ lung lay.
"Ta lừa nàng."
Tiêu Uyên gắng gượng nhếch môi: "Chờ nàng khỏe , chúng sẽ cùng ngao du sơn thủy, trong tông tộc Tiêu thị cũng ít tài thể đảm nhận vị trí ."
Hắn hiểu, con nối dõi nghĩa là gì đối với một hoàng đế. Vì , hn81 từ bỏ đứa trẻ... cũng từ bỏ luôn ngai vàng.
Thẩm An An liều mạng lắc đầu,
so với Hoàng Hậu, tất cả đương nhiên đều theo lệnh của hoàng đế.