Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 334: Hồi Kết.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:32
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Uyên nàng tiếp tục chịu khổ thêm nữa.
Bà đỡ liếc Tiêu Uyên, từ bên cạnh lấy một cây kim thép dài cùng một chiếc kéo.
Họ định... gi-ết đứa bé.
“Không!”
Trong mắt Thẩm An An bỗng tràn đầy kinh hoảng: “Tiêu Uyên, thể !”
Nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng thể Tiêu Uyên ôm chặt lấy: “Đó là con của , thể tàn nhẫn với nó như , nó vẫn còn sống!”
Bà đỡ liếc Tiêu Uyên cuối, giơ cây kim thép lên, chuẩn xuyên đầu đứa bé...
“Hoàng Thượng, Đại sư Văn Âm tới !”
Tiếng Khánh An đột ngột vang lên như tiếng chuông cứu mạng, vọng đầu óc đang trống rỗng của Thẩm An An, khiến đôi mắt đang trợn to của nàng khẽ co .
“Tiêu Uyên, là Đại sư Văn Âm tới ! Đại sư Văn Âm tới , mau bảo họ dừng tay!”
Nếu còn một tia hy vọng, Tiêu Uyên thể nhẫn tâm từ bỏ đứa trẻ của và Thẩm An An?
Hắn nhẹ nhàng đặt Thẩm An An xuống, vội vàng ngoài.
“A di đà Phật, lão nạp đến chậm.”
Trán Đại sư Văn Âm vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì vội vã đường xa chạy đến.
Lúc Tiêu Uyên tâm trạng trách móc ông, chỉ vội hỏi: “Ông cách nào... giúp đứa trẻ sinh ?”
“Lão nạp thể thử một phen.”
Vừa câu đó, Tiêu Uyên hiểuĐại sư Văn Âm hẳn sớm đoán Thẩm An An sẽ khó sinh.
Đôi mắt khẽ nheo , một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.
“Không phép tổn hại thêm gì đến cơ thể nàng.”
Đại sư Văn Âm chắp tay ngự-c, niệm một tiếng “A di đà Phật”, bước trong.
“Hoàng Thượng.”
Ông bất ngờ dừng , ngoảnh đầu thêm: “Ngài là đầu cửu ngũ, long khí hộ . Nếu thật sự lo cho Hoàng Hậu, thể đến tông miếu cầu phúc cho nàng, may thể giúp nàng vượt qua kiếp nạn .”
“Được.”
Tiêu Uyên lập tức xoay rời , chỉ cần thể giúp Thẩm An An, bất kể việc gì cũng sẽ . So với việc trơ mắt nàng đau đớn mà thể gì, thì cầu phúc còn đỡ hơn nhiều.
Sau khi Tiêu Uyên rời , Đại sư Văn Âm khẽ khép cửa cung , khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông phát hiện, từ khi quen đôi phu thê , bản chẳng còn cảm thấy tội khi dối nữa.
"A di đà Phật, lão nạp chỉ là dối với ý mà thôi."
Ông tự an ủi , nếu để Tiêu Uyên ngoài , cứ hễ ý là gi-ết , chẳng càng khiến lo lắng hơn ?
Cuối cùng, ngay cả Lâm Vũ Nhu cũng đuổi ngoài.
Không ai trong điện xảy chuyện gì, chỉ rằng Hoàng Hậu nương nương bỗng nhiên sức lực, tiếng rên rỉ đau đớn trong điện vang lên ngớt, kéo dài suốt đến tận rạng sáng.
Còn tại tông miếu, Tiêu Uyên cũng quỳ suốt một đêm đến khi trời sáng.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!”
Lưu công công chạy vội tông miếu, mặt mày rạng rỡ, vui mừng báo tin: “Hoàng Hậu nương nương... hạ sinh !”
Tiêu Uyên lập tức mở to mắt, xoay chạy về phía Phượng Nghi Cung. vì quỳ quá lâu, hai chân đau tê, thế nhưng vẫn cố gắng chạy nhanh nhất thể, lao về phía Thẩm An An.
Đại sư Văn Âm lúc trông vô cùng mệt mỏi, sắc mặt còn tái nhợt như già thêm mười tuổi. Ông ôm đứa trẻ bước khỏi tẩm điện: “Hoàng Thượng, đây là…”
Ông đưa đứa bé , thì thấy chẳng buồn dừng bước, như cơn gió lướt thẳng điện.
“Aizz…”
Đại sư Văn Âm chợt nhận , chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé trở .
——
Long tự đời, lẽ là chuyện đáng để quốc Đại Lương hân hoan ăn mừng. Thế nhưng Hoàng Hậu mãi tỉnh, còn hoàng đế thì ngày đêm ở Phượng Nghi Cung, chẳng màng đến việc gì khác.
Thẩm An An chìm trong một giấc mộng thật dài, thật dài. Trong mơ, nàng dường như sống bộ tiền kiếp và cuộc đời hiện tại một nữa.
Cảnh cuối cùng dừng ở đêm nàng sinh con, nàng thật sự nghĩ đau đến mức ch-ết .
Thế nhưng đột nhiên, một giọng non nớt vang lên, tựa như kéo căng từng dây thần kinh của nàng:
“Mẫu hậu... mẫu hậu, mau tỉnh … phụ hoàng cần con, vứt con … mẫu hậu mau cứu con với…”
"Con..."
Thẩm An An bất chợt bật dậy, cảnh tượng mắt khiến nàng sững sờ vài giây, đó vội vàng đảo mắt tìm kiếm khắp trong phòng.
"An An, nàng ?"
Tiêu Uyên thấy nàng lướt qua , ánh mắt một gợn sóng, lòng lập tức siết chặt .
Chẳng lẽ... nàng nhớ nữa?
"Con ?"
Không thấy bóng dáng đứa bé , Thẩm An An phắt chằm chằm Tiêu Uyên: "Chàng mang nó ?"
Nghe nàng hỏi con, Tiêu Uyên tuy nhẹ nhõm thở phào, nhưng trong lòng cũng khỏi cay xè, như luồng chua xót trào lên sống mũi.
"Ta cũng rõ... chắc là do Đại sư Văn Âm trông giúp ."
Giọng chút chắc chắn.
Thẩm An An hôn mê suốt bảy ngày, vẫn luôn ở bên giường rời nửa bước, thật sự đứa bé giao cho ai chăm sóc.
Nghe , Thẩm An An cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở , cả ngã xuống giường, thất thần lên xà nhà.
Tiêu Uyên cảm thấy trong lòng càng thêm nặng nề: "Nàng sợ ch-ết, mà trong đầu chỉ nghĩ đến cái tiểu tử , chẳng buồn quan tâm đến một chút nào ?"
Thẩm An An đảo tròng mắt, liếc , chớp mắt vài cái: "Là tiểu Hoàng Tử ?"
"...Ừ."
Tiêu Uyên đáp khẽ một tiếng, gật đầu.
Ánh mắt Thẩm An An dần dần chuyển từ vui mừng sang hài lòng: "Là ý gì? Chàng thích nó ?"
"..."
"Ừ."
Tiêu Uyên gật đầu theo phản xạ, nhưng nhận liền lập tức lắc đầu, đối diện với ánh mắt sắc bén như d-ao của Thẩm An An, mím môi, miễn cưỡng : "Thích, chỉ cần là nàng sinh, đều thích."
Thẩm An An trừng mắt , phu thê bao năm, thể nhận đang dối?
Nếu cơ thể còn yếu, nàng sớm bật dậy tranh luận với một trận trò .
"Không , thích nữ nhi, triều nhiều tiểu thư quan như , sinh con cho thì cứ tìm họ."
"..."
"Không ..."
Tiêu Uyên liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giọng khẽ thì thầm: "Chỉ là... nghĩ đến những gì đứa trẻ khiến nàng chịu đựng, trong lòng vẫn thể vượt qua cảm giác áy náy đó..."
Thẩm An An im lặng một lúc, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên mu bàn tay : “Là chúng đứa trẻ , thể trách nó . Chàng quên ? Khi con, chúng vui mừng đến mức nào.”
“Ừm.”
Tiêu Uyên trầm giọng: “Ta sẽ cố... cố gắng thích nó.”
“Ừm.”
Thẩm An An tiếp: “Nếu thật sự thích nữ nhi, đợi khỏe , chúng sinh thêm một đứa nữa.”
“Không.”
Tiêu Uyên kiên quyết: “Chỉ đứa thôi, sinh nữa.”
“ chẳng thích nữ nhi ?”
“Đại ca nàng một đứa , chúng đón nó cung nuôi là .”
“...”
Thẩm An An ngẩng đầu lườm một cái: “Chàng nghĩ thật đấy, đại ca còn lâu mới chịu giao nữ nhi cho .”
“...”
Tiêu Uyên xoa mũi, ngượng ngùng : “Vậy ... để tiểu tử bảo thê tử nó sinh nhiều , chúng bế cháu gái cũng .”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-334-hoi-ket.html.]
“Hoàng Thượng.”
Mặc Hương cẩn thận bế đứa trẻ quấn trong tã bước đại điện.
Thẩm An An lập tức ánh mắt rạng rỡ, mỉm : “Mau bế đến đây cho với!”
Mặc Hương lập tức đưa đứa trẻ đến mặt nàng. Dù đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn, chẳng thể là dễ thương gì, nhưng Thẩm An An yêu rời mắt, cưng nựng hết mức.
“Đại sư Văn Âm ?”
Tiêu Uyên đột nhiên cau mày hỏi.
Khóe miệng Mặc Hương khẽ giật, đáp: “Đại sư Văn Âm ... sợ Hoàng Thượng tìm ngài tính sổ, nên tranh thủ rút lui ạ.”
Tiêu Uyên liền hừ lạnh một tiếng.
Thẩm An An tranh thủ ngẩng đầu một cái, hỏi: “Tính sổ gì chứ? Người cứu mẫu tử , chẳng là đại công ?”
Tiêu Uyên mặt lạnh lùng đáp: “Ông với là nữ nhi, giờ là tiểu tử nghịch ngợm thế , tìm ông chuyện mới là lạ.”
“Im miệng!”
Thẩm An An ráng sức vỗ một cái lên mu bàn tay : “Sau bậy mặt con, nó thấy sẽ buồn đấy.”
Tiêu Uyên lườm đứa bé nhăn nheo trong lòng Thẩm An An với vẻ ghét bỏ.
Rồi còn tủi xoa xoa mu bàn tay .
Tiểu tử ch-ết tiệt!
Bé con đầu , đôi mắt như thể đang về phía Tiêu Uyên, đột nhiên nhe răng toe toét.
Tiêu Uyên lập tức cảnh giác, khiêu khích trắng trợn!!
Vào ngày thứ ba khi Hoàng Hậu tỉnh , hoàng trưởng tử cuối cùng cũng tên là Tiêu Kỳ An. Cũng trong ngày hôm đó, sắc phong Hoàng Thái Tử.
Tại một tiểu viện nhỏ ở phố Hoa An, Lý Hoài Ngôn đang trừng mắt Trịnh Nguyệt Nhi mặc bộ hỉ phục đỏ rực, giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nàng nữa xem, nàng định lấy ai?”
“Ta gả cho Triệu ca ca.”
Trịnh Nguyệt Nhi chớp chớp mắt, hề tỏ yếu thế.
“A ——”
Lý Hoài Ngôn gầm lên giận dữ: “Trịnh Nguyệt Nhi, nàng đúng là mơ giữa ban ngày! Cả đời nàng đừng mong thấy Triệu đại nhân nữa!”
“Ý là gì?” - Trịnh Nguyệt Nhi dọa giật nảy .
“Ta gi-ết .”
“Chàng điên !”
Nàng bật dậy: “Huynh là mệnh quan triều đình, sống nữa ?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lý Hoài Ngôn mới dịu đôi chút.
“ là miệng thì cần, nhưng lòng thì vẫn để tâm.”
Rõ ràng là nàng vẫn quan tâm đến .
Trịnh Nguyệt Nhi cũng nhanh chóng nhận lừa, liền lạnh mặt, xuống .
"Sắp đến giờ lành , mau ."
"Vậy thì nàng cùng ."
Hắn cho nàng cơ hội phản kháng, cúi bế phắt Trịnh Nguyệt Nhi lên vai, sải bước ngoài.
"Chàng gì ? Mau thả xuống!"
"Ta , sẽ đến ."
Lý Hoài Ngôn vác nàng lên xe ngựa, dặn phu xe thẳng tới phủ Quốc Công.
Trịnh Nguyệt Nhi giận dữ trừng mắt , nhưng Lý Hoài Ngôn vẫn dửng dưng như .
Ban đầu, vốn định từ từ mà theo đuổi, tin rằng với tài ăn của , sớm muộn gì cũng dỗ nàng. nào ngờ, nữ nhân cứng đầu như , dầu muối đều lọt, cứ khăng khăng đòi gả cho họ Triệu . Hắn đành dùng cách cứng rắn hơn.
"Lúc lấy , cũng là bày mưu tính kế."
"Ừ."
"Ta chắn đao cho , cũng phần tính toán trong đó."
"Ừ."
"Vậy thì ..."
Câu còn dang dở liền Lý Hoài Ngôn chặn .
Một lúc lâu , mới buông nàng , thẳng mắt nàng mà hỏi: "Vậy lời nàng từng thích ... cũng là giả ?"
"..."
Trịnh Nguyệt Nhi im lặng.
Nàng dối.
Mà đối với Lý Hoài Ngôn, chỉ cần điều đó là thật, thì những chuyện khác… đều thể bỏ qua.
Đến khi xe ngựa khuất hẳn khỏi tầm mắt, trong con hẻm nhỏ tiểu viện…
Triệu đại nhân khẽ cất tiếng đầy chua chát: "Giờ Lăng Thế Tử thể buông tay chứ?"
Lăng Thần Dật liếc về hướng xe ngựa biến mất, mới thả tay khỏi cánh tay Triệu đại nhân:
"Đắc tội ."
Triệu đại nhân gì, chỉ yên cổng viện, dõi mắt theo hướng chiếc xe khuất bóng, lâu lên tiếng.
Lý Hoài Ngôn từng nghĩ Trịnh Nguyệt Nhi là một cô nương phần mưu mẹo, nhưng thực là vô cùng dịu dàng.
Chỉ là, thứ bắt đầu đổi từ khi nàng mang thai.
Lý Hoài Ngôn chầu sáng, chiều về, đến đường cũng dám gần bất kỳ cô nương nào, vì mũi của Trịnh Nguyệt Nhi nhạy đến mức đáng sợ, thậm chí hơn cả chó săn, chỉ cần chút mùi hương lạ, nàng đều thể nhận ngay lập tức.
Và thế là, Lý Hoài Ngôn vạ lây, chiến tranh lạnh, cũng dùng thủ đoạn gì, mà là ăn đòn đau đến mức nhớ đời.
"Sao nàng nhỏ mọn đến thế..."
Trịnh Nguyệt Nhi với cái bụng bầu lớn, trừng mắt : "Vậy tại khó Triệu đại ca triều đình?"
“……”
Lý Hoài Ngôn lập tức nổi nóng: "Đáng ch-ết thật, còn dám đến mách lẻo với nàng ?!"
Hắn xắn tay áo lên, bộ dạng như tính sổ ngay lập tức.
"Đứng đó cho ! Nói rõ ràng , mùi hương rốt cuộc là từ hả?"
……
Gia nhân phủ Quốc Công từ lâu quen với cảnh gà bay chó sủa như .
Nhìn khắp kinh thành, e là chỉ phủ Quốc Công mới náo nhiệt đến thế.
Lại một mùa đông giá rét nữa đến, hoa cỏ tàn úa từ lâu, nấm mồ từng hoa tươi bao quanh mùa hè, giờ chỉ còn trơ trọi, tiêu điều.
Lăng Thần Dật cúi , tự tay nhổ sạch những rễ cỏ khô héo, cuối cùng xếp bằng bia mộ.
Hắn gì, chỉ lặng lẽ đó, chăm chú tấm bia.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi ánh hoàng hôn buông xuống, mới từ từ chống tay dậy:
"Đại ca , sẽ đến thăm muôi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia mộ: "Nương vì nhớ muôi mà sinh bệnh trong lòng. Nếu thật sự linh hồn ở trời, hãy phù hộ cho , bình an vô sự nhé."
Bóng lưng rời khuất dần trong vùng hoang dã, cô đơn và lặng lẽ.
Còn nơi biên ải xa xôi, cũng hai cùng lúc đang tưởng niệm mộ .
Họ gì, chỉ lặng lẽ uống rư-ợu, mãi cho đến khi men say tê dại tâm hồn mới thể mở lời.
"Sao ngài hồi kinh?" – Lâm Diệp hỏi.
Tề Cẩm Bình gò đất, ngửa đầu ánh trăng treo cao: "Vậy còn ngươi, ngươi về?"
"Ta ."
Phụ mẫu chăm lo, họ vẫn , cần bận lòng. Hắn chỉ yên ở nơi biên ải , để tưởng nhớ đến cô nương .
Không trở về kinh, sẽ đối mặt với thứ liên quan đến nàng, như thể tự lừa dối bản rằng nàng vẫn còn sống.
"Ngươi , còn ... là xứng."