Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:08:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy dì, thím, bác cũng nhìn theo hướng mắt bà: Cửa tự động của sảnh lớn "tích" một tiếng rồi mở ra, một thiếu niên bước vào. Đúng là tuổi mười tám phổng phao, dáng người cao gầy đặc trưng của con trai tuổi này. Cậu mặc bộ đồng phục học sinh hơi rộng thùng thình, tay áo xắn đến khuỷu tay. Thiếu niên dáng người thẳng tắp, vác bao gạo trên vai, để lộ những đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay.

 

Bàn tay y giơ ra có thể thấy những vết chai sạn, dấu hiệu của đôi tay quen làm việc nặng nhọc, làn da của thiếu niên rám nắng. Bên cạnh thiếu niên là một chú chó lớn màu xám cao đến nửa người, không rõ giống gì, có vẻ là chó ta, ngoan ngoãn đi theo sát bên y đuôi kẹp chặt.

 

"Tiểu Minh, bên này, bên này!" Dì Hàn vui mừng gọi y: "Hôm trước giúp dì sửa ống nước, còn chưa kịp cảm ơn đàng hoàng, lát nữa con lên nhà dì ăn canh nhé, dì vừa nấu canh bổ, con mang cho anh con một ít."

 

Úc Minh tiến lại gần, vì thế Tống Lan Trân cũng nhìn rõ hơn khuôn mặt y điều thu hút sự chú ý nhất ở thiếu niên này chính là đôi mắt.

 

Úc Minh mười tám tuổi sở hữu một đôi mắt không hề tương xứng với vẻ ngoài thanh tú. Đôi mắt ấy đen láy và sáng ngời, khiến người ta liên tưởng đến một con sói con cô độc lớn lên, hung hãn mang theo chút hoang dã nhưng khi đối diện với người lớn tuổi, lại ngoan ngoãn thu lại nanh vuốt.

 

"Anh... Anh con mấy hôm nay không có ở đây, anh ấy đi trại hè rồi ạ." Thiếu niên cụp hàng mi xuống, nhẹ nhàng trả lời dì Hàn: "Dì ơi, dì để canh cho Tiểu Lâm đi ạ, con về còn phải ôn tập bài kiểm tra tháng."

 

Khi Úc Minh nói chuyện với mấy dì, chú chó lớn bên cạnh y ngoan ngoãn nằm xuống đất, không sủa chỉ mở to đôi mắt to ướt át nhìn mọi người. Chú chó rất dạn dĩ, vì lần đầu gặp Tống Lan Trân, nó liền đến ngửi ngửi tay bà ta, rồi ngoan ngoãn l.i.ế.m liếm không muốn rời đi mà cọ cọ, trong cổ họng phát ra tiếng "Ngao ô" khe khẽ.

 

"Chú chó này ngoan quá!" Tống Lan Trân vui vẻ nói.

 

Nhìn chú chó, bà ta liền nhớ đến chú chó lớn mà bà ta thấy ở quán lẩu cay hôm nay, chú chó màu bạc kia tuy uy phong nhưng hơi lạnh lùng, không quá thân thiện với người có lẽ vì là chó nghiệp vụ nên vậy.

 

"Vâng, nó tên là Lượng Lượng." Úc Minh cười, tùy tiện xoa đầu Lượng Lượng. Lượng Lượng vui vẻ nghiêng đầu cọ y.

 

"Thật sự không uống canh dì nấu sao?" Dì Hàn có chút buồn, vỗ vỗ vai Úc Minh, xót xa muốn chết: "Tiểu Minh con ngày nào cũng học hành chăm chỉ như vậy, lại không chịu ăn uống đầy đủ, dì thấy con gầy đi không ít..."

 

Dì Hàn vừa nói vậy, Tống Lan Trân cũng nhận ra. Thiếu niên trước mắt này, quả thật là hơi gầy một phần cũng vì tuổi dậy thì, phần khác thật sự khiến người ta cảm thấy cậu có chút thiếu dinh dưỡng.

 

Úc Minh lắc đầu, ánh mắt sáng ngời: "Lần sau ạ, cảm ơn dì."

 

"... À phải rồi, con vừa đi ngang qua trạm giao hàng bên kia, họ bảo đây là gạo của nhà dì Lý, con tiện đường vác qua luôn, lát nữa con để ở cửa nhà dì."

 

Úc Minh chỉ vào bao gạo trên vai. Dì Lý vội vàng nói: "Ôi dào, ôi dào, con đừng có phiền phức thế chứ! Vốn dĩ học hành đã vất vả rồi."

 

Mấy dì khác vây quanh Úc Minh ở giữa, cũng nói:

 

"Đúng đấy, Tiểu Minh trước đây cũng giúp chúng tôi dọn rất nhiều đồ, thật là vất vả Tiểu Minh."

 

"Còn có lần trước giúp tôi dắt chó, dọn sofa!"

 

"Nhà tôi có đứa em ốm, vẫn là Úc Minh giúp bế đến bệnh viện xã đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-100.html.]

Con trai và con dâu của Tống Lan Trân mới chuyển đến, hơn nữa Tống Lan Trân cũng không hay qua đây, nên không biết nhiều về Úc Minh nghe ý của mấy dì, mấy thím, bà khác, Úc Minh dường như rất được yêu thích ở khu Thanh Hòa tòa ba này.

 

Y rất nhiệt tình, nhà nào có việc y đều chủ động giúp một tay như là vác gạo, sửa ống nước, dắt chó, những việc nặng nhọc này y luôn âm thầm giúp đỡ chưa bao giờ khoe công. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)

 

Hơn nữa, Úc Minh học hành lại chăm chỉ, thành tích ở trường cũng thuộc hàng đầu, điển hình là "con nhà người ta". Đứa trẻ như vậy, ai mà chẳng thích?

 

"Chuyện nhỏ thôi mà." Úc Minh cười đang là thời điểm quan trọng để phát triển chiều cao, Úc Minh lại gầy như vậy. Mọi người không có gì để báo đáp y nên đều muốn mời y đến nhà ăn cơm, phải làm cho y một bữa thật ngon:

 

"Ngày mai dì làm canh bắp sườn, Tiểu Minh con cũng qua uống nhé, phải bổ sung dinh dưỡng thì mới lớn được chứ."

 

"Đúng đấy, đang là giai đoạn dậy thì, phải bồi bổ đàng hoàng... Tiểu Minh, mai dì làm canh trứng cho con, rồi mang qua cho con nhé."

 

"Nhà dì ngày mai người giúp việc nấu cháo Trạng Nguyên, nhiều thịt với cá lắm, Tiểu Minh con đến nhà dì ăn tối nhé!"

 

Úc Minh lại nhất nhất từ chối khéo, nhưng mấy dì ấy quá nhiệt tình, y nhất thời có chút không từ chối được. Tống Lan Trân thấy mọi người đều đang nói chuyện, chỉ có mình bà im lặng, có vẻ không hòa hợp với tập thể.

 

Bà ta có chút ngượng ngùng, đột nhiên đầu óc nóng lên, cầm hộp lẩu cay trên tay đưa cho Úc Minh, nói:

 

"Món lẩu cay này của dì ngon lắm đó, vừa thơm vừa cay lại còn tươi nữa, miếng lòng bò còn to hơn cả mặt cháu đấy, béo ngậy thơm lừng, ăn thử đi Úc Minh, cháu có muốn nếm thử không?"

 

Không khí bỗng chốc tĩnh lặng.

 

Úc Minh: "..."

 

Mấy dì khác: "…"

 

Mọi người còn phải nấu riêng cho Úc Minh những món như canh sườn, canh trứng, cháo hầm nhừ cơ mà sao tự dưng lại có một nồi lẩu cay chui vào giữa thế này như vậy không tốt cho sức khỏe chút nào!

 

Các dì dùng ánh mắt trách móc nhìn Tống Lan Trân, Bà Tống, chị cũng "nhảy số" quá rồi đấy.

 

Vẻ mặt Úc Minh dường như cũng có chút bất ngờ. Úc Minh không thích ăn cay cũng chẳng có lý do đặc biệt gì, chỉ là sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam, từ nhỏ y đã có khẩu vị thanh đạm thích ăn cá đối hấp, cháo đậu đỏ các loại.

 

Lẩu cay... Y từng ăn một lần khi trường tổ chức vui chơi dã ngoại, đó thực sự là một "món ăn địa ngục", cay đến mức Úc Minh còn bé xíu phải khóc ròng, cổ họng thì như phun lửa để lại một bóng ma tâm lý dày đặc.

 

Từ đó về sau, y thề rằng đời này dù có đói đến đâu cũng vĩnh viễn không bao giờ ăn lẩu cay.

 

Úc Minh cụp mắt xuống, nói: "Xin lỗi bà Tống, cháu không ăn được cay."

 

Vừa dứt lời, y đột nhiên ngẩn ra không biết từ đâu, một mùi hương bay tới. Mùi hương này rất nồng đậm, mang theo vị cay của bơ và hương thơm của nước hầm xương, cùng với mùi thơm tươi ngon của các loại nguyên liệu, khiến người ta chỉ ngửi thôi cũng không khỏi ứa nước miếng... có chút, quyến rũ.

Loading...