Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:52:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự xuất hiện của Lẩu Ca trồng chuối có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa.
Anh chàng lẩu đi đến đâu là y như rằng kéo theo lượng người xem đến đó, lập tức một đợt người xem mới gia nhập hóng hớt, ngồi chờ chủ kênh bị loại.
Còn bản thân người xem và fan của Giản Vân Lam thì đã cuống đến độ bắt đầu ấn người trúng thưởng rồi…
Kim sắc! Tương vừng có chất lượng “siêu đỉnh cấp”. Giản Vân Lam mừng như điên trong lòng. Tuy rằng bản thân Giản Vân Lam cũng biết làm tương vừng thêm vào trù nghệ mãn cấp, làm ra cũng không tệ nhưng so với phối phương chuyên nghiệp gia truyền, khẳng định vẫn có chút chênh lệch.
Huống chi, đó còn là tương vừng “siêu đỉnh cấp” kim sắc được app [Hệ thống Trù Thần] chứng thực là một ông chủ quầy ăn vặt có yêu cầu cực cao đối với quầy ăn vặt, Giản Vân Lam vẫn luôn muốn hiện ra mỹ vị cực hạn nhất cho các thực khách. Hôm qua lần đầu tiên ra quán, cậu không cung cấp tương vừng chỉ bởi vì cậu còn chưa tìm được tương vừng hoàn mỹ có thể mang đến kinh hỉ cho thực khách nhưng hiện tại, tương vừng này lại xuất hiện trước mắt cậu.
Quả thực chính là ý trời! Quầy hàng bán tương vừng kia hình như niêm yết giá tương đối mắc bởi vậy không có khách hàng nào, ông chủ ngồi trước quầy đang ngáp liên miên chán đến ch*t mà phát ngốc. Chủ quầy khác còn trêu ghẹo ông chủ kia:
"Lão Triệu, ông niêm yết giá mắc quá rồi dọa khách chạy hết cả rồi kìa ế hàng rồi hả?"
"Công thức gia truyền, bán năm mươi tệ một hũ còn rẻ chán." Ông chủ Triệu hầm hừ nói: "Là do bọn họ không biết nhìn hàng thôi..."
Mới có năm mươi tệ một hũ tính ra thì chẳng phải xấp xỉ tặng không còn gì? Giản Vân Lam càng thêm vui sướng không có ai, nghĩa là cậu có thể bao hết sở hữu tương vừng trên quán. Tương vừng, tất cả đều là của cậu!
Giản Vân Lam đã không thể kiềm chế nổi kích động trong lòng, tầm mắt cậu gắt gao tập trung vào sạp hàng ở đằng xa kia, cưỡi xe ba bánh chạy như bay về hướng đó nhưng lúc này, phía bắc lại đột nhiên đi tới vài người một trận tiếng ồn ào truyền đến.
"Tránh ra, tránh ra hết đi." Mấy người kia nom như mấy tên du thủ du thực ngoài xã hội, hung thần ác sát, xách theo mấy cái lồng sắt lớn, hô: "Bán thịt chó đây, thịt chó đây, mua tươi g.i.ế.c liền, bảo đảm tươi ngon!"
Từ lồng sắt truyền đến tiếng "gâu gâu" dồn dập có vài chú chó đang nỗ lực cào lồng sắt, càng nhiều chú chó thì mệt mỏi nằm tại chỗ, mắt to không có một tia sáng rọi chúng nó đã nhận mệnh rồi không ít ông chủ ở chợ bán thức ăn đều biến sắc, lộ ra vẻ không đành lòng.
Những chú chó bị nhốt trong lồng sắt nhỏ kia, nom quá đáng thương…"Mua tươi g.i.ế.c liền" lại càng tàn nhẫn đến cực điểm nhưng mọi người đều là làm ăn bình thường, không muốn gây chuyện, hơn nữa không thể trêu vào.
Cho nên tuy rằng không đành lòng, nhưng phần lớn ông chủ ở chợ bán thức ăn chỉ co rúm cúi đầu không dám nhìn nhiều chỉ có Ông chủ Triệu bán tương vừng là gan dạ đứng lên, che trước mặt đám tráng hán, hỏi:
"Các anh, thịt chó này từ đâu ra vậy? Không phải là trộm chó nhà người ta đấy chứ?"
Dẫn đầu là một tên tráng hán xăm mình, hắn ta đi thẳng tới, đẩy ông chủ bán tương vừng sang một bên: "Liên quan gì đến ông, tránh ra!"
Mấy người kia xách theo lồng sắt lớn, mỗi lồng đều nhốt ba bốn con chó, phần lớn là chó ta không nhìn ra chủng loại chỉ có một con có bộ lông màu nâu đậm nom như chó Becgie Đức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-105.html.]
Trải qua mấy ngày bôn ba như vậy, đám chó đều ch*t lặng mà nằm rạp trong lồng sắt, đầu lưỡi thè ra vì mất nước. Trong một cái lồng sắt, có một con ch.ó lớn màu xám đang nằm bò, trên tai con ch.ó lớn có một vết thủng, vẫn còn rất hăng hái mà kêu "gâu gâu": "Ô uông…"
"Đây đều là thịt chó do trại chó chính quy nuôi dưỡng." người dẫn đầu hừ lạnh nói: "Giá cả rõ ràng, mua tươi g.i.ế.c liền!"
Ông chủ Triệu bán tương vừng nom thân thể gầy yếu, nhưng thế mà rất có dũng khí. Dù bị đẩy ra, ông tavẫn không muốn nhường đường.
Các ông chủ chợ bán thức ăn khác đều lặng lẽ kéo ông ta, khuyên nhủ: "Lão Triệu, thôi đi, ông cần gì phải gây sự với người ta."
"Đúng vậy, đây đều là chó ta, nói không chừng là chó nuôi thật đấy."
"Đúng vậy, ai cũng hiểu tâm trạng của ông mà..."
Trước đây, nhà ông chủ Triệu bán tương vừng cũng nuôi hai con chó, tuy rằng là chó ta nhưng nuôi nhiều năm như vậy cũng không khác gì người nhà, hai con ch.ó đó rất thông minh, thường xuyên giúp lão Triệu bày quầy ở chợ bán thức ăn nhưng ngày nọ, hai con ch.ó đều bị lái buôn thịt chó trộm đi.
Lão Triệu lo lắng đến nỗi bạc cả đầu chỉ sau một đêm cũng may, sau đó nhờ báo án kịp thời, hai con ch.ó đều được tìm về nhưng lão Triệu vẫn sợ hãi không nhẹ, cũng không dám mang chó đến chợ bán thức ăn nữa. Hơn nữa từ đó ông ta cảnh giác với tất cả những người công khai "bán thịt chó nuôi" nhìn mấy người xách lồng chó kia, lão Triệu nắm tay đến gắt gao, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tuy rằng ông ta cũng sợ, nhưng tinh thần trọng nghĩa trong lòng khiến lão Triệu không muốn lùi bước: (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Các anh... các anh chứng minh thế nào là nuôi dưỡng chính quy? Có giấy phép và giấy chứng nhận không?"
Bị ngăn cản lặp đi lặp lại nhiều lần, mấy người kia tức giận đến mức sắp tích tụ đến cực hạn:
"Chỉ có mình ông là thích xen vào chuyện người khác đúng không, ông tưởng ông là ai?"
"Ông muốn chắn đường làm ăn của ông đây hả?"
Vài người bắt đầu xoay cổ tay cổ chân, mắt đầy hung quang. Lão Triệu nghểnh cổ cãi: "Nếu, nếu là chính quy, các anh khẳng định có giấy phép... Nếu không đúng sự thật, các anh chính là trộm chó! Lũ trộm chó!"
Các ông chủ chợ bán thức ăn khác thầm kêu không ổn trong lòng.
Quả nhiên, giây tiếp theo bị gọi là "lũ trộm chó", mấy tên tráng hán kia rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Ông ăn nói cho sạch sẽ vào!"
"Nếu thằng nhãi ranh ông nhất quyết muốn chắn đường sống của ông đây, vậy đừng trách ông đây ra tay không lưu tình!"
Bọn họ vài người chế trụ Ông chủ Triệu, mấy người còn lại thì nhắm vào sạp của Ông chủ Triệu, giơ tay bắt đầu đập phá. Tên tráng hán dẫn đầu cầm lấy một hũ tương vừng trên quán, định ném xuống đất.