Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:54:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[???]

 

[??????? Không phải.]

 

[Tôi lạy cha *quăng ngã* Đây không phải chuyên khu cẩu huyết văn sao, phòng phát sóng trực tiếp của cha anh đây là cho tôi xem cái gì vậy]

 

[Người xem mới trước mắt sáng ngời sau đó tối sầm lại tối sầm lại tối sầm lại tối sầm.]

 

[Đây là cái thuyền tặc gì vậy, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe!]

 

[Tương vừng: Đứng bên cạnh xem nửa ngày kiều đoạn kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả nữ chủ lại là ta, ai hắc *nghịch ngợm le lưỡi*]

[Đó là tương vừng “siêu đỉnh cấp” đấy, các người có hiểu hàm kim lượng của tương vừng “siêu đỉnh cấp” không! *giọng Ông chủ Giản* *gào rống* *đập bàn*]

 

[Điên, đều điên...]

 

Chợ bán thức ăn. Giản Vân Lam nhẹ nhàng chuyển hết tất cả tương vừng từ quầy hàng lên xe ba bánh của mình dùng vải bông bọc từng lớp cẩn thận động tác kia, còn cẩn thận hơn cả đối đãi với trẻ sơ sinh.

 

Nhìn đám tương vừng, trong mắt cậu hiện ra vẻ nhu tình như nước. Đúng vậy, từ giây phút tương vừng “siêu đỉnh cấp” kim quang lấp lánh này xuất hiện trong tầm mắt Giản Vân Lam, trong mắt cậu đã không còn bất luận thứ gì khác.

 

Cậu cũng không biết những người khác đang ồn ào cái gì điều duy nhất cậu thấy là, thế mà có người xấu muốn ném tương vừng của cậu ném xuống đất to gan!

 

Giản Vân Lam đương nhiên là quyết đoán ra tay... tất cả mọi người dùng ánh mắt xem kẻ điên nhìn Giản Vân Lam.

 

Ông chủ Triệu bán tương vừng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng: "Không phải anh em?"

 

Hình như ông còn chưa bán đi đâu mà?

 

*Đinh*

 

Giản Vân Lam quét mã QR trên quầy chuyển đi một vạn tệ.

 

Ánh mắt Ông chủ Triệu đại chuyển biến 180° trở nên khâm phục mà tin phục, ôm quyền: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên!"

 

Những người khác: "..."

 

Mấy tên trộm chó bị làm lơ kia, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lại lần nữa bạo phát:

 

"Hai người gác này chơi bọn tao đúng không! Coi thường bọn tao?"

 

Bọn họ hét lớn một tiếng nhắm vào Giản Vân Lam.

 

*Bang.*

 

Giản Vân Lam một tay che chở tương vừng, tay kia như quạt ruồi, quạt bay một người. Mấy người còn lại khó có thể tin: "Các huynh đệ, bọn mình đông người như vậy không tin đánh không lại nó một mình, xông lên!"

 

"Đường Đường, đừng sợ." Giản Vân Lam ôn nhu nói với tương vừng trong lòng: "Ta bảo vệ em."

 

Sau đó cậu ngẩng đầu, mặt vô cảm vươn bàn tay quạt trái quạt phải:

 

*Bang.*

 

*Bạch bạch bạch.*

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-107.html.]

Ở trước sức mạnh trời sinh, đám tráng hán chẳng khác nào diều đứt dây, văng tứ tung.

 

Mọi người ở chợ trợn mắt há hốc mồm: “...”

 

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào xưng hô thế nào?” Mấy ông chủ chợ run rẩy hỏi.

 

Giản Vân Lam khẽ mỉm cười: “Tôi tên Giản Vân Lam, chỉ là một ông chủ quầy ăn vặt bình thường thôi.”

 

Mấy ông chủ chợ trợn tròn mắt, hít hà một hơi: “Tê…”

 

Mãi mãi bạn không thể biết, ông chủ quầy ăn vặt hay cho bạn xiên que cay, rốt cuộc ẩn giấu thực lực khủng bố đến mức nào. Tên tráng hán cuối cùng thấy tình hình không ổn, cuống cuồng bỏ chạy nhưng Giản Vân Lam vung tay, quạt hắn ta bay thẳng.

 

“Tôi hối hận rồi, tôi không bao giờ trộm chó nữa đâu ô ô ô!” Tên tráng hán khóc lóc.

 

Hắn ta vẽ một đường parabol trên không trung.

 

Hưu… phanh, rơi xuống đất, bất động. Toàn bộ lũ trộm chó đều bị giải quyết. Sau đó, Giản Vân Lam leo lên xe ba gác, chở theo Tiểu Mỹ, Tiểu Minh, Nhạc Nhạc và Đường Đường cùng đám vừng tương hạnh phúc rời khỏi chợ để lại cho mọi người bóng lưng tiêu sái của một cao nhân lánh đời.

 

Cả khu chợ, hoàn toàn bị thuyết phục. Tiếng sấm rền vang cùng tiếng hoan hô bùng nổ:

 

“Ông chủ Giản, Ông chủ Giản, ngầu lòi!”

 

“A a a tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi Ông chủ Giản mua đồ ăn ở nhà tôi miễn phí!”

 

“Giản Môn…”

 

Khi các cảnh sát đuổi theo Kỳ Kỳ đến nơi, cảnh tượng trước mắt là như vậy, các cảnh sát trợn mắt há hốc mồm... đây đâu còn là chợ nữa, bảo là buổi biểu diễn cũng chẳng sai.

 

Đội trưởng Trương cầm đầu giơ dùi cui:

 

“Chúng tôi nhận được báo cáo có người tụ tập ẩu đả, buôn bán trái phép chó cảnh bị đánh cắp, người đâu?”

Mọi người nhiệt tình chỉ vào mấy người đang nằm dưới đất. Mấy người kia mặt mũi bầm dập, khóc lóc thảm thiết, vẫn còn giãy giụa hấp hối: “Chúng tôi không có trộm chó mà, chúng tôi đều là trại chăn nuôi chính quy...”

 

Một cảnh sát thấy con Con chó becgie trong lồng sắt, ánh mắt bỗng kích động vô cùng, ngồi xổm xuống khóc ròng:

 

“Đây là Đại Tráng, đội trưởng, đây là Đại Tráng mà!”

 

Cảnh sát Tiểu Lương mở lồng sắt, thả chú chó Becgie ra. Đại Tráng uy phong lẫm liệt bước ra, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang dẫm qua mặt mấy tên trộm chó đi đến bên cạnh các cảnh sát.

 

Cảnh sát Tiểu Lương kích động mặc đồng phục cho nó: “Đại Tráng, mấy ngày nay anh em trong cục tìm mày phát điên, không ngờ lại bị lũ trộm chó bắt đi...”

 

Con chó becgie Đại Tráng ngẩng đầu, ra dáng nhân viên công vụ, đứng thẳng tắp: “Gâu gâu!”

 

Lũ trộm chó: “...”

 

Thôi xong thật rồi, mặt lũ trộm chó xám xịt. Mấy ông chủ chợ bắt đầu xì xào bàn tán:

 

“Chậc chậc chậc, đúng là toàn làm chuyện xấu!”

 

“Xem ra lão Triệu nói không sai.”

 

“Cũng may có ông chủ Giản ra tay, không thì thật đúng là để bọn chúng thực hiện được.”

 

Mà các chú cảnh sát nhìn lũ trộm chó với ánh mắt đầy căm hận. Hóa ra, cảnh khuyển mà chúng mày cũng dám động vào quá kiêu ngạo rồi!

 

“Tất cả còng lại.” Đội trưởng Trương đen mặt nói.

Loading...