Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:06:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đi đường lại lần nữa ngoái nhìn, mặt Lục Lăng đen lại. Đang lúc đó, nghe thấy tiếng con gái khóc, Tống Cảnh An đang mua trái cây ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh cũng lập tức chạy tới, từ tay Lục Lăng nhận lấy con gái:

 

"Hạ Hạ, đừng khóc đừng khóc, ba đến rồi đừng khóc mà, có gì ấm ức cứ nói với ba…"

 

Vừa dỗ dành, Tống Cảnh An vừa liếc nhìn Lục Lăng mặt mày khó chịu, cẩn thận hỏi: "Bà xã, em không sao chứ?"

 

Lục Lăng đẩy đẩy mắt kính, khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: "Tống Cảnh An, anh dạy con cho tốt vào."

 

Tống Cảnh An: "?"

 

Hỏng rồi, bà xã gọi cả tên đầy đủ, chuyện chẳng lành.

 

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng n.g.ự.c con gái khóc đến nấc nghẹn, bên cạnh bà xã thì rõ ràng đang không vui là một Alpha dịu dàng của Cố gia, Tống Cảnh An lập tức cảnh giác cao độ:

 

"Hạ Hạ lại tè dầm ra quần hay là ăn phải con gián không rõ nguồn gốc? Hay lại bò vào bồn cầu tắm?"

 

Người đi đường lại lần nữa ngoái nhìn nuôi con nhỏ, thật đáng sợ dọa cho một nữ sinh viên còn đang sợ kết hôn và sinh con sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Lục Lăng không nói gì, hơi mím môi dưới sự an ủi và khuyên bảo của Tống Cảnh An, vẻ mặt Lục Lăng mới hơi dịu lại, miễn cưỡng mở miệng:

 

"Hôm nay em làm salad, nguyên liệu đều mua rồi, Hạ Hạ lại đòi đi ăn lẩu cay ở cổng khu."

 

Lục Lăng mở túi nilon xách trên tay, bên trong toàn là rau dưa tươi rói, còn đọng giọt sương, đều là nhờ bạn tốt hái trực tiếp từ nông trường hữu cơ mang về, một cân đáng giá cả trăm tệ siêu thị còn chẳng mua được ấy chứ.

 

Vì sức khỏe cả nhà, anh ta thật sự lo đến rầu thúi ruột nhìn túi rau dưa xanh mướt kia, Tống Cảnh An lộ vẻ kinh hoàng.

 

Anh dùng hết định lực, cùng với bao năm tình yêu chân thành dành cho vợ, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “…”

 

Lục Lăng hơi kiêu ngạo hếch cằm, hiểu rõ nói: “Tươi thế này, nhìn là biết ngon rồi, đúng không?”

 

Xem Tống Cảnh An kìa, cười tươi chưa kìa chắc chắn anh ta cũng đang mong chờ món salad ái thê của mình lắm đây.

 

"Em mua nhiều lắm, hôm nay ăn chắc không hết." Lục Lăng tiếp tục: "Ngày mai chắc còn thừa, có thể làm thành cơm tiện lợi cho anh mang đi công ty ăn vào ngày kia, cho đồng nghiệp lác mắt chơi không cần cảm ơn em đâu."

 

Giọng Tống Cảnh An run rẩy: "Ý anh là, món salad này, anh phải ăn liền ba ngày?"

 

Lục Lăng đương nhiên nói: "Đúng vậy, nhiều người muốn ăn còn chẳng có ấy chứ, chẳng lẽ anh không thích?"

 

Tống Cảnh An: “…”

 

Tống Cảnh An: “…?”

 

Vài giây ngắn ngủi, vô số hồi ức mỹ (đau) hảo (khổ) lướt qua trong đầu anh ta. Anh ta và Lục Lăng gặp nhau ở vườn trường khi ấy thanh xuân tươi đẹp biết bao. Trong thư viện, khoảnh khắc kinh hồng thoáng nhìn, Tống Cảnh An đã yêu Omega thanh tú mỹ lệ này, tin tức tố của đối phương mang hương vị thân thảo thực vật vô cùng tươi mát, ngửi thế nào cũng không chán.

 

Sau đó, họ được như ý nguyện bắt đầu yêu đương, trong lần hẹn hò đầu tiên mà anh mong đợi bấy lâu, Omega thần bí nói đã chuẩn bị một bất ngờ cho anh ta. Ngay khi tim Tống Cảnh An đập rộn ràng, cho rằng nụ hôn đầu quý giá sắp diễn ra, Omega đột ngột xoay người lấy ra một hộp… cỏ to đùng.

 

Cỏ xanh mướt, nghe thôi đã thấy khỏe mạnh. Cỏ khiến người ta chẳng muốn ăn tẹo nào.

 

"Đây là salad em chuẩn bị cho anh, anh đừng khách sáo cứ tự nhiên ăn no nê nhé." Omega cười ngọt ngào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-110.html.]

Khi ấy, đắm chìm trong hạnh phúc của mối tình đầu, Tống Cảnh An cười mà như mếu ăn hết hộp cỏ kia, càng ăn Lục Lăng càng vui vẻ, sau khi Tống Cảnh An ăn xong Omega còn nhẹ nhàng hôn lên má anh ta… Từ đó, Tống Cảnh An lao thẳng xuống vực sâu ác mộng ngọt ngào này, một đi không trở lại.

 

Sau này Tống Cảnh An mới phát hiện, tin tức tố của Lục Lăng đâu phải thân thảo thực vật gì mà chính là cỏ xanh rờn ấy chứ! Anh ta không chỉ có tin tức tố là cỏ, mà bản thân còn thuộc giống thỏ, quả thực là thỏ tinh chuyển thế.

 

Lục Lăng có niềm cuồng nhiệt gần như quỷ dị với các loại rau dưa, anh ta thực tâm cảm thấy loài người nên ăn cỏ, hơn nữa là cỏ hữu cơ không bón phân, như vậy mới khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

 

Tuy rằng phần lớn thời gian, Tống Cảnh An là người nấu nướng chính (nếu không anh cũng chẳng sống được lâu đến thế), nhưng vì Lục Lăng quá chấp nhất với rau dưa, Lục Lăng thường xuyên đòi xuống bếp, làm cho chồng và con một bữa tối tình yêu.

 

Thế là, trong đêm tân hôn của Tống Cảnh An và Lục Lăng, Tống Cảnh An ăn cỏ. Khi Hạ Hạ mới sinh ra, đôi vợ chồng trẻ luống cuống tay chân chăm sóc con nhỏ, Tống Cảnh An ăn cỏ. Khi Tống Cảnh An tìm được công việc lương cao nhưng áp lực lớn, sau một ngày dài bị bóc lột đến tinh bì lực tẫn ở công ty, về đến nhà, người chồng Omega xinh đẹp đeo tạp dề ân cần chào đón, nói "Anh làm việc mệt rồi, em nấu cơm xong rồi, anh nghỉ ngơi đi" rồi bưng ra chậu cỏ… Khi ấy, Tống Cảnh An tối sầm mặt mày, chỉ cảm thấy đời mình thế là xong.

 

Nhớ lại hồi ức xong, tất cả những ký ức chua xót về cỏ giờ phút này, khi thấy túi cỏ to tướng trong tay Lục Lăng, trào lên đỉnh điểm. Khoảnh khắc ấy, Tống Cảnh An lại nhớ đến nỗi sợ bị salad chi phối. Alpha cao gần mét chín, đôi mắt cún con dịu dàng kia dần rưng rưng nước mắt. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)

 

Nửa phút sau, Tống Cảnh An không thể nhẫn nhịn cảm xúc bi thương vỡ đê, mếu máo, bộc phát tiếng khóc kinh thiên động địa:

 

"Anh muốn ăn lẩu cay, không ăn salad đâu."

 

Tống Cảnh An và Tống Thời Hạ, một người ba mươi tuổi, một đứa bé ba tuổi, một lớn một bé đến cả dáng vẻ khóc nhè cũng giống nhau y đúc. Hai người nước mắt tuôn như suối, tiếng khóc kinh thiên động địa, người nghe thương tâm, kẻ thấy rơi lệ.

 

Lục Lăng: "???"

 

Người đi đường giờ không chỉ đồng tình liếc nhìn nữa không ít người dừng chân bên cạnh họ, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao còn có người khuyên Lục Lăng:

 

"Người trẻ tuổi à, hôn nhân và gia đình đều cần dụng tâm vun đắp, ép xanh thì không ngọt đâu."

 

"Đúng vậy đúng vậy."

 

"Nhìn chồng với con khóc thảm chưa kìa, đôi khi anh cũng phải thông cảm cho họ chứ."

 

Trong đám đông còn có người đang giảm cân đứng ra thuyết pháp:

 

"Salad cái thứ đó, đúng là không phải đồ ăn cho người mà thỉnh thoảng ăn thì được, anh bắt họ ăn mỗi ngày chẳng phải muốn dồn người ta đến đường cùng à? Họ muốn ăn lẩu cay, thỉnh thoảng phóng túng một lần cũng có sao."

 

Lời ấy như đá ném xuống biển, một loạt hưởng ứng vang lên: "Đúng vậy đúng vậy."

 

"Ban ngày salad với rau dưa, buổi tối tám shipper đang trên đường giao tới."

 

"Đúng vậy, tôi bắt đầu ăn salad giảm cân từ năm ngoái, giờ hai trăm cân rồi, thành thật đấy."

 

Lục Lăng: “…”

 

Tống Cảnh An và Tống Thời Hạ: “Ô ô ô ô oa oa oa.”

 

Lục Lăng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than sau một hồi do dự, cuối cùng cắn răng nói: "Được, vậy tối nay chúng ta ăn lẩu cay ngoài cửa khu nhé, được chưa?"

 

Tiếng khóc của một lớn một bé lập tức im bặt. Hai đôi mắt to đáng thương nhìn Lục Lăng: "Em nói thật? Thật sự ăn lẩu cay?"

 

Lục Lăng: "Thật sự."

 

Một lớn một bé nhìn nhau. Một lát sau, nước mắt trong mắt họ biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng từ tận đáy lòng, họ nhào vào lòng Lục Lăng:

 

"Hoan hô, ba tuyệt nhất. / Vợ ơi anh yêu em!"

Loading...