Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:13
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoan đã, sao quán lẩu cay nãy còn vắng tanh, giờ đã xếp hàng dài dằng dặc thế này? Trong hàng toàn gương mặt quen thuộc, chính là đám người ‘tốt bụng’ vừa nãy khuyên nhà anh ta phải hòa thuận, giờ ai nấy đều ra vẻ điềm nhiên, hai tay đút túi ngắm trời, cứ như không phải đến xếp hàng mua lẩu cay mà là đến thưởng ngoạn phong cảnh.
Nhưng ai nấy cũng đứng chân trụ vững, một bước cũng không nhường. Trong số đó không ít là khách quen phòng gym khu này, bị câu khóc “Muốn ăn lẩu cay không muốn ăn salad” của Hạ Hạ gây cộng hưởng, lại bị hương lẩu cay quyến rũ đến xếp hàng.
Bởi vậy, rất nhiều khách xếp hàng trông đô con cuồn cuộn, có người vừa xếp hàng vừa tập tạ tay, an ủi nhau:
“Lão Vương, ông cũng ăn lẩu cay à? Hôm nay vừa tập xong lại đổ sông đổ biển rồi.”
“Không sao, tôi đang trong giai đoạn tăng cơ, ăn chút lẩu cay không hề gì, ha ha ha. Về tôi pha thêm bột protein vào canh.”
“Đây là bữa xả đó biết không, một tuần được xả một lần, hôm nay ăn lẩu cay, mai ăn cơm chan nước lã.”
“Đúng đó đúng đó, mấy tháng từ một trăm cân giảm béo xuống còn hai trăm cân, bao đắng cay ngọt bùi chỉ mình mình biết.”
“…”
Lục Lăng: “…”
Lục Lăng lặng lẽ xếp hàng cuối không hiểu sao, thấy hơi quê.
Vì người đông, hàng lối nhích cũng chậm hơn. Thao Thiết cũng bận túi bụi phát số cho khách, thỉnh thoảng còn phải giữ trật tự, thoăn thoắt như một tia chớp bạc duyên dáng giữa đám đông có người tò mò hỏi Giản Vân Lam: “Ông chủ Giản, đây là chó của cậu hả, nuôi khéo quá ha.”
Nghe vậy, Thao Thiết ngẩng cao đầu kiêu hãnh, bước đi uyển chuyển, khoe ra đường cong cơ bắp là hung thú Thượng Cổ, tuy nổi danh vì ăn, nhưng vạn năm qua Thao Thiết chưa từng lơ là rèn luyện, bởi vậy mới có thân thể cường tráng đầy tính công kích này đám đông ồ lên kinh ngạc.
“Oa, cơ bắp kìa!”
“Cảm giác nó đ.ấ.m một phát ch*t ba người mình.”
“Nhìn cơ bắp này, ông chủ, chó nhà ông cũng ăn lẩu cay nhà ông hả?”
“Mao Mao là nhân viên của tôi.” Giản Vân Lam lại giải thích: “Phúc lợi nhân viên là lẩu cay miễn phí.”
“Hoắc!”
Trong hàng, mấy dân tập gym nhìn nhau, thấy được sự tự tin trong mắt đối phương. Chó ăn lẩu cay mỗi ngày mà cơ bắp cuồn cuộn thế kia, chẳng phải họ càng dễ thành công, ba ngày có múi bụng, năm ngày có tám múi sao?
Lẩu cay mà, vừa cay vừa nóng, ăn toát mồ hôi, chứng tỏ vừa ăn vừa đốt calo, coi như không calo. Kèo này thơm. Khi các thực khách đến gần quán lẩu cay, ngọn đèn hoa sen lập tức tỏa ra ánh sáng ấm áp, bao phủ lên họ.
Mấy người vừa từ phòng gym ra, chỉ cảm thấy bao mệt mỏi tan biến, đầu gối đau nhức cũng không còn, cảm giác còn có thể về phòng gym tập tạ thêm vài tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-114.html.]
Họ thấy trời trong trăng sáng, gió thu mang hương cỏ cây, vạn vật đều đáng yêu, lẩu cay trước mắt càng tỏa ra hơi ấm mê người.
“Tôi đã bảo lẩu cay này có tác dụng mà, còn chưa ăn đâu đã thấy thư thái rồi!”
“Đúng thiệt, tập muốn ch*t rồi, tự nhiên thấy đời đẹp hẳn ra…”
Rất nhanh, nồi lẩu cay nóng hổi được bưng ra bàn. Mọi người túm năm tụm ba, gắp lẩu cay ăn ngon lành, mồ hôi nhễ nhại, vừa ăn vừa xuýt xoa:
“Trời ơi, cái lòng bò này đỉnh, to thế này, lại còn giòn nữa.”
“Cái gân bò này ngon quá, cho tôi thêm mười xiên nữa đi”
“Ăn lẩu cay, mai tỉnh dậy có mấy múi bụng không ta?”
Giản Vân Lam: “…”
“Lẩu cay nhà tôi là lẩu cay bình thường thôi, không có công hiệu đặc biệt, không bỏ bột protein đâu nha.” Giản Vân Lam đành phải ra mặt đính chính.
Đám đông cười ồ lên càng ngày càng nhiều người bị hấp dẫn gia nhập hàng người xếp hàng, có cư dân khu, có dân văn phòng tan ca, còn có học sinh cấp ba học thêm tối.
Lúc này gần tám giờ, quán lẩu cay vô cùng náo nhiệt, đã thành quán vỉa hè hút khách nhất khu dân cư Hà Đường. (Edit: HOa Thuỷ Tinh)
“Ông chủ Giản, cho con một phần siêu cay, càng cay càng tốt! Viết bài kiểm tra toán cả ngày mệt quá.”
“Bên này hai phần cay vừa, tôi ăn một phần, cho người yêu mang về một phần.”
“Ông chủ, cho tôi một phần không cay.”
Có người ném cho Lục Lăng ánh mắt kỳ lạ. Tuy Giản Vân Lam chuẩn bị hai nồi nước dùng và cay, nhưng ai đến ăn lẩu cay mà chẳng muốn cay xè, nước dùng không cay ế là phải.
Lục Lăng mặc kệ ánh mắt người khác, cầm rổ rau đi về phía khu chọn đồ ăn. Anh ta dùng ánh mắt soi mói nhìn từng xiên rau, muốn tìm ra lỗi nhưng thật không có. Quả nhiên, đây là ý chỉ của tinh linh rau.
Rau càng nhìn càng tươi ngon, Lục Lăng chỉ nhìn thôi đã không kìm được mà mắt sáng rỡ, thêm rau vào rổ lia lịa. Năm sáu xiên xà lách, cải thảo và rau muống chất đầy, nấm cũng thêm chút, khoai tây và củ mài bở bở bùi bùi cũng không thể thiếu, không thể thiếu cả ngó sen giòn tan… Vì ít người gọi nước dùng không cay, nên chén lẩu chay của Lục Lăng nhanh chóng được bưng ra.
“Cẩn thận nhé.” Giản Vân Lam mỉm cười nói: “Nếu ngài muốn thêm vừng hoặc cay, có thể trực tiếp thêm vào đĩa gia vị bên này.”
“Ừ.” Lục Lăng nhàn nhạt gật đầu.
Là một tín đồ trung thành của salad, Lục Lăng dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm chén lẩu cay này. Rau dưa tươi ngon mỹ vị như vậy, chỉ có cách nấu nướng đơn giản, mộc mạc nhất mới có thể thể hiện hương vị thuần túy nhất của rau dưa, đúng không?
Đem rau dưa ngon như vậy mà đi làm lẩu cay, thật là phí phạm của trời. Đó là ý tưởng ban đầu của Lục Lăng nhưng mà, chén nước dùng lẩu trước mắt, nước cốt xương bò màu trắng sữa vô cùng tinh tế, vừa mới bưng ra từ nồi nóng hổi, vẫn còn sủi bọt ùng ục, tỏa ra hơi nóng ấm áp, phía trên nổi một lớp váng dầu màu vàng óng ánh.