Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-23 05:33:14
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở một con hẻm nhỏ như vậy, một ngọn đèn được thắp lên, một cậu bé kéo hắn vào căn nhà chật hẹp nhưng ấm áp, đưa cho hắn một chiếc khăn lông, và một bát cơm chiên nóng hổi, vàng óng ánh. Có lẽ món cơm chiên đó không ngon đến vậy đâu, nhưng nó lại là thứ cực nóng và ấm áp mà cả đời này anh cũng không thể nào quên được, thậm chí có chút bỏng rát, bỏng rát đến rung động cả lòng người.

 

[Ngươi phải dùng mọi thủ đoạn, bất kể hậu quả, vây khốn ngọn lửa kia, khiến nó chỉ vì ngươi mà bùng cháy.]

 

Một cơn gió thổi qua, Cố Hành Chu lại nghe thấy thanh âm kia bên tai. Trong đầu hắn hiện lên một quyển sách, trang sách bị gió lật xào xạc, trên bìa in rõ bốn chữ “Cố Chấp Độc Chiếm”.

 

[Phòng tối làm tới.]

 

[Cố chấp thêm chút nữa đi, tra công sao có thể mềm lòng được chứ!]

 

[Có những người ngoài miệng thì bảo ngược luyến, kỳ thật đều đặc biệt thích xem...]

 

Vô vàn âm thanh ồn ào, chói tai vang lên. Cố Hành Chu như một con rối gỗ bị giật dây, bị một ý chí tối cao không biết từ đâu đến điều khiển, hết lần này đến lần khác đẩy Ninh Sanh xuống vực sâu khiến tình thế trở nên không thể vãn hồi.

 

Hắn hối hận, tiếc nuối vô cùng. Trong những lần cùng Ninh Sanh rơi xuống vực sâu, Cố Hành Chu đã vô số lần ước ao nếu không có cái ý chí tối cao này sai khiến có lẽ họ đã không rơi vào kết cục như vậy, m.á.u tươi đầm đìa, vết thương chồng chất nhưng hôm nay, có một sợi tơ nhện mảnh manh, níu giữ hắn lại... thật ấm áp.

 

Độ ấm nóng hổi trong miệng, hương thơm của cơm chiên, khiến dòng m.á.u đã đóng băng trong người hắn lại một lần nữa lưu thông. Cố Hành Chu từng cho rằng, sự ấm áp như vậy, hắn sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa.

 

Ninh Sanh không hề nhìn hắn, thỉnh thoảng bị ép phải nhìn hắn, trong ánh mắt cũng tràn ngập chán ghét và căm hận nhưng Cố Hành Chu chỉ muốn ăn lại một bát cơm chiên trứng ngày đó mà thôi, chỉ là một tâm nguyện đơn giản như vậy, mà hắn đã phải đi một con đường dài dằng dặc, quanh co đến thế sao?

 

Cho đến hôm nay, cho đến khi trận mưa lớn kéo dài hơn hai mươi năm lại một lần nữa trút xuống và ở một quán ven đường đơn sơ như vậy, giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, một ông chủ trẻ tuổi vung xẻng điêu luyện, đã biến chấp niệm bấy lâu nay của hắn thành hiện thực, hòa tan vào bát cơm chiên khoai tây béo ngậy, cay nồng này.

 

Hốc mắt Cố Hành Chu cay xè, hắn vùi mặt vào bát cơm chiên, trong miệng cũng nếm được vị cay đắng nhè nhẹ rõ ràng là ngon như vậy nhưng vì sao hắn lại rơi lệ?

 

Đột nhiên, bầu trời ầm vang một tiếng, sấm rền từng trận, mưa mỗi lúc một lớn, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp:

 

"Ôi trời, mọi người mau tìm chỗ trú mưa!"

 

"Bên cạnh có cái mái hiên có thể trú, bên này có lều che mưa cũng được."

 

"Giữ chặt cơm chiên! Nhất định không được để cơm chiên bị ướt!"

 

Đám đông tức khắc trở nên hỗn loạn, ai nấy đều ăn ý đến lạ thường, ôm chặt bát cơm chiên vào lòng, vội vã tìm kiếm chỗ trú.

 

Mưa lớn khiến tất cả mọi người trở nên chật vật, tóc mái ướt nhẹp, nước nhỏ tong tong từ mũ áo hoodie xuống. Có người xắn ống quần lên, vừa cẩn thận ôm cơm chiên trong ngực, vừa cố gắng vắt khô tay áo. Có người lầm bầm chửi bới, vừa mắng vừa nhanh chóng nhét cơm vào miệng, trông thật buồn cười, nhưng cũng có người thì vẫn ánh mắt khát khao nhìn về phía xa, dưới lều che mưa, quán ăn vặt đang có Giản Vân Lam xào phần cơm chiên tiếp theo.

 

Mọi người nhìn nhau, chẳng ai còn giữ được vẻ điềm tĩnh của người trưởng thành mà cứ như một đám trẻ con trốn bố mẹ ra quán ăn vặt, không cẩn thận bị mưa lớn xối cho ướt sũng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, bật cười, chỉ trỏ nhau mà trêu chọc:

 

"Ha ha ha, trên mặt cậu còn dính hạt cơm kìa!"

 

"Còn nói tớ, cậu thì cay đến đỏ bừng cả mặt, còn bị mưa xối thành gà rớt vào nồi canh."

 

"Vì cơm chiên của ông chủ Giản, đáng giá!"

 

Mọi người ôm bụng cười phá lên bị xã hội và công việc vùi dập lâu như vậy, đã rất lâu rồi họ mới có thể thoải mái vui vẻ cười đùa như thế này. Ngay khi trời bắt đầu mưa, Cố Hành Chu đã lập tức phản ứng lại: Cơm chiên!

 

Hắn vất vả lắm mới được ăn cơm chiên, tuyệt đối không thể để cơn mưa đáng ghét này phá hỏng. Cố Hành Chu từ hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, vừa rồi dường như hắn lại nhìn thấy bí mật phủ đầy bụi kia, nhưng lại không nhìn rõ nhưng, bây giờ bảo vệ cơm chiên là quan trọng nhất.

 

Cố Hành Chu nhanh chóng quyết định, úp hộp đựng lên, nhét vào áo khoác rồi kéo khóa, khom người bảo vệ cơm chiên chạy chậm về phía mái hiên trú mưa.

 

Một người mặc áo mưa bên cạnh cũng có tư thế tương tự, cẩn thận bảo vệ bát cơm chiên trong lòng. Mọi người túm năm tụm ba, giúp đỡ lẫn nhau. Trên đường, Cố Hành Chu không cẩn thận dẫm phải vũng nước, được người bên cạnh kéo lại.

 

Vất vả lắm mới chạy được đến dưới mái hiên, việc đầu tiên mọi người làm, không phải vắt khô quần áo ướt sũng, cũng không phải lau mặt lau tay, mà là... kiểm tra cơm chiên!

 

Nhìn thấy cơm chiên vẫn còn nguyên vẹn, được bảo vệ cẩn thận, không hề bị dính một giọt mưa nào, Cố Hành Chu mới thở phào nhẹ nhõm. Người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên bát cơm chiên của anh ta cũng không hề bị tổn hại.

 

Cố Hành Chu không rảnh vắt khô ống quần, trực tiếp mở hộp cơm ra, xúc một muỗng đầy cơm chiên cho vào miệng, mới cảm thấy mỹ mãn mà than thở ra tiếng.

 

Trong một ngày mưa lớn như vậy, cùng những người xa lạ chen chúc dưới mái hiên nhỏ hẹp, một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, dường như ngăn cách họ với mọi ồn ào của thế giới. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)

 

Ở dưới mái hiên này, họ không cần phải lo nghĩ đến công việc hay những chuyện vặt vãnh, chỉ cần hạnh phúc vô cùng mà thưởng thức bát cơm chiên nóng hổi, họ bị cay đến đổ mồ hôi, thỉnh thoảng xuýt xoa thành tiếng, nhưng mỗi một ngụm nhai nuốt đều là vô cùng mỹ vị và thỏa mãn... thoải mái!

 

Cố Hành Chu vừa ăn ngấu nghiến cơm chiên, vừa tiện tay đưa cho người bên cạnh một tờ giấy ăn:

 

"Cảm ơn huynh đệ, nếu không phải vừa rồi cậu kéo tôi một cái, thì bát cơm chiên của tôi hỏng mất rồi, cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi. Cho hỏi xưng hô thế nào?"

 

Người nọ nhận lấy giấy ăn, lau mồ hôi trên thái dương, miệng vẫn nhai cơm chiên, nói không rõ ràng: "Chuyện nhỏ thôi mà, đều là bạn bè cả nói chuyện gì cảm ơn với không cảm ơn. Tôi tên Ninh Sanh, còn ngài họ gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-62.html.]

Cố Hành Chu vùi đầu vào bát cơm chiên, không ngẩng đầu lên nói: "Kẻ hèn họ Cố, Cố Hành Chu."

 

Ninh Sanh: "..."

 

Cố Hành Chu: "..."

 

Hai người đột nhiên ngẩng đầu, đối diện. Khóe miệng Ninh Sanh dính hạt cơm, sa tế đỏ rực lem luốc quanh miệng, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê mang của sinh viên thanh thuần.

 

Cố Hành Chu đang nhai ngấu nghiến miếng cơm chiên đầy mồm, động tác chậm dần rồi ngây ra, không kìm được ợ một tiếng.

 

Ninh Sanh: “…”

 

Cố Hành Chu: “…”

 

Từ từ đã. Xấu hổ c.h.ế.t mất, phải làm sao bây giờ? Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng.

 

Đầu óc Ninh Sanh quay cuồng với tốc độ bàn thờ, nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, hoàn toàn không ra kết quả. Vì sao Cố Hành Chu lại ở đây? Vì sao lại cùng hắn trú mưa dưới một mái hiên? Quan trọng nhất là, vì sao… trong miệng hắn cũng đầy cơm chiên. Người đàn ông trước mắt, miệng đầy cơm chiên, ăn uống chẳng màng hình tượng, còn ợ cả hơi này… là tổng tài Cố Hành Chu lạnh lùng, cố chấp, luôn làm mưa làm gió của tập đoàn Viễn Châu sao?

 

Là Cố Hành Chu điên cuồng, dám làm mọi thứ, từng nhốt y trong phòng bốn năm ngày không buông tha, kẻ điên không theo lẽ thường?

 

Là Cố Hành Chu đã tra tấn y lâu như vậy, luôn xuất hiện trong ác mộng, khiến y chỉ cần nhớ tới là sợ hãi, buồn nôn, khó chịu sao?

 

Ninh Sanh mang biểu tình trống rỗng cảm giác như thể thế giới này đã xảy ra lỗi. Ối giời ơi, ối giời ơi, ối giời ơi, ối giời ơi.

 

Đầu óc Cố Hành Chu cũng đồng bộ c.h.ế.t máy, miệng vẫn máy móc nhai cơm chiên, vì nhét đầy cả một miếng nên phải mất một lúc lâu hắn mới nuốt trôi. Thế là, lại không nhịn được ợ một tiếng, mang theo hương khoai tây cay nồng: “Ợ.”

Edit: Hoa Thuỷ Tinh

Ngon thật… nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là, vì sao Ninh Sanh lại ở đây? Vì sao lại cùng y trú mưa dưới một mái hiên? Quan trọng nhất là, vì sao… Ninh Sanh cũng đang ăn cơm chiên?!

 

Cố Hành Chu từng mời biết bao đầu bếp cao cấp, từ khắp nơi trên thế giới sưu tầm bao nhiêu sơn hào hải vị dâng đến trước mặt Ninh Sanh, nhưng y đều lạnh nhạt dời mắt, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.

 

Người thanh niên trước mắt này, khóe miệng dính hạt cơm, sa tế đỏ rực bôi một vòng buồn cười quanh miệng này… là học bá Ninh Sanh thanh lãnh, quật cường, hoa trên đỉnh núi băng của Kinh Đại sao?

 

Là Ninh Sanh hờ hững mà xinh đẹp, cứng như băng không thể hòa tan, dù tiền tài quyền lực vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng không thể khiến y khuất phục sao?

 

Là Ninh Sanh khiến Cố Hành Chu mong nhớ mấy năm, luôn trù tính chờ đợi muốn giam cầm đối phương vĩnh viễn bên hắn, muốn đôi mắt lạnh lùng kia vĩnh viễn chỉ nóng rực nhìn chằm chằm một mình hắn… sao?

 

Biểu tình Cố Hành Chu cũng trống rỗng nhất định có chỗ nào đó không đúng. Cuộc gặp lại của bọn họ không nên như thế này. Bọn họ hẳn là gặp lại ở một nhà hàng tây sang trọng nào đó, hoặc trong một con hẻm ẩm ướt đầy rêu xanh.

 

Cuộc gặp gỡ bất ngờ đó hẳn là chua xót, kích động, nhưng lại vô cùng ngược tâm, sức căng kéo dài đến cực điểm. Có lẽ Ninh Sanh sẽ mặc một chiếc sơ mi trắng, phác họa nên dáng người mảnh khảnh mà tuyệt mỹ, đuôi mắt ửng hồng, luống cuống dời mắt. Còn Cố Hành Chu sẽ mặc âu phục đặt may riêng, cổ tay lấp lánh ánh đá quý, ánh mắt nặng nề, môi mỏng mím chặt, trong mắt mang theo ba phần lạnh nhạt, ba phần trào phúng, còn có bốn phần không chút để ý…

 

Cố Hành Chu sẽ gắt gao giữ chặt cổ tay Ninh Sanh, ép y nhìn thẳng vào mắt mình. Đáy mắt Cố Hành Chu sẽ đỏ bừng, dục vọng chiếm hữu trong mắt nhiều đến mức muốn tràn ra thực sự muốn cắn nuốt Ninh Sanh không còn gì.

 

Trong một trận tương tác kịch liệt không thể miêu tả, bọn họ cuối cùng sẽ rời đi, phát sinh một vài chuyện mà trang web không cho phép viết. Ngày hôm sau, họ mở mắt trên chiếc giường lớn hỗn độn của hai người, Cố Hành Chu sẽ châm một điếu thuốc, thần sắc lười biếng còn Ninh Sanh sẽ nhục nhã dời mắt đi.

 

Nhưng tất cả những điều trên… tất cả đều! Không có! Xảy ra. Dù thế nào đi nữa, cuộc gặp lại của họ không nên như thế này, không nên ở quán ăn vặt ven đường ồn ào này, trong tay họ không nên ai nấy đều ôm một phần cơm chiên khoai tây cay, cũng không nên vui vẻ nhai nuốt như vậy, còn ợ cả hơi…

 

Tổng tài bá đạo và mỹ nhân thanh lãnh rốt cuộc vì sao lại ợ hơi no chứ, tan vỡ, tất cả đều tan vỡ. Cố Hành Chu hai mắt vô thần nhìn về phía xa xăm, về phía Giản Vân Lam đang thuần thục đảo muỗng trong ánh mắt mong chờ của mọi người dưới mái che mưa, quanh thân tỏa ra ánh hào quang thần thánh của cơm chiên.

 

Ông chủ quầy nghiệp chướng nặng nề này, căn nguyên của mọi sự tan vỡ này. Cơm chiên của Giản Vân Lam, chính là đầu sỏ gây tội nhưng bọn họ làm sao nhẫn tâm trách cứ cậu được, cậu là Giản Vân Lam mà, là người làm ra món cơm chiên ngon đến tan nát cõi lòng. làm sao có thể là cậu ấy sai, nếu có sai, nhất định là thế giới sai… không, là người trước mắt sai.

 

Mạch não của Cố Hành Chu và Ninh Sanh trùng hợp đến lạ kỳ: Không phải ông chủ Giản sai, là Ninh Sanh/Cố Hành Chu sai. Dựa vào cái gì mà hắn dám nhúng chàm món cơm chiên ngon như vậy, hắn xứng sao? Ninh Sanh khó tin nghĩ.

 

Vì sao hắn cũng muốn thích cơm chiên của ông chủ Giản, vốn dĩ cơm chiên đã khó mua rồi… Cố Hành Chu vô cùng khó chịu nghĩ.

 

Hai người trầm mặc không nói gì, đối diện nhau. Trong lòng họ lướt qua muôn vàn dòng suy nghĩ, thân thiết thăm hỏi tổ tông đối phương, nhưng trong thực tế, chẳng ai mở miệng.

 

Nửa phút sau.

 

Cố Hành Chu hít sâu, chần chừ, chỉ vào cơm chiên nói: “Hay là, ăn xong cơm chiên trước đã…?”

 

Không ăn thì nguội mất. Món cơm chiên ngon như vậy, bọn họ đã nỗ lực bảo vệ trong ngực, luyến tiếc để nước mưa làm ướt nửa hạt cơm, nếu nguội thì quá phí phạm!

 

Ninh Sanh không trả lời, ôm cơm chiên xoay người, lặng lẽ ăn để lại cho Cố Hành Chu một bóng lưng lạnh nhạt mà thèm thuồng.

 

Cố Hành Chu thở dài, cũng cúi đầu, một ngụm lại một ngụm ăn cơm chiên. Hắn vốn cho rằng, sau khi trải qua biến cố kịch tính như vậy, lòng hắn nặng trĩu, cơm chiên sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị, chẳng còn chút thơm ngon nào nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

 

…Tuy rằng hiện thực giáng cho người ta một đòn nặng nề, nhưng cơm chiên vẫn rất thơm. Hạt gạo no tròn, rời rạc, bao phủ đầy sa tế. Không còn nóng hổi như trước, nhưng hương vị cay nồng vẫn vẹn nguyên, hơn nữa khoai tây chiên giòn tan vàng ruộm sau khi nguội bớt lại càng ngon hơn, mang một hương vị đặc trưng, tan ngay trong miệng, hòa quyện cùng lạp xưởng dai dai, tạo nên một cảm giác vô cùng mới lạ.

 

Chết tiệt, sao lại ngon đến thế này, hu hu hu!!!

Loading...