Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-04-23 06:09:44
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Sanh ăn còn nhanh hơn cả Cố Hành Chu. Vốn dĩ tốc độ ăn của y đã thuộc hàng top đầu, là một trong những người đầu tiên chộp được bát cơm chiên chỉ là vì ăn quá ngon, y không nỡ ăn quá nhanh, phải từ tốn nhấm nháp từng chút một. Ai ngờ đâu, cơn mưa lớn lại bất ngờ ập đến, khiến y trở tay không kịp chẳng mấy chốc, hộp cơm trong tay y đã cạn đáy.
Việc chạm mặt Cố Hành Chu một cách bất ngờ như vậy, y cứ tưởng rằng mình sẽ nghẹn ứ ở cổ họng, khó mà nuốt trôi, chẳng thể nào thưởng thức được món cơm chiên mỹ vị này nhưng sự thật lại không phải vậy.
Cơm chiên vẫn cứ thơm ngon đến lạ chỉ một muỗng thôi, y đã nhận ra ngay vị ớt bột và dầu ớt do Ninh Mộng Liên làm, hương vị quen thuộc từ thuở bé mà y ăn mãi không chán chỉ cần nếm được cái vị cay xè khiến người ta đổ mồ hôi này, y lại ngỡ như mình vừa trở về những ngày thơ ấu.
Còn tài nghệ nấu nướng của Giản Vân Lam thì lại càng tuyệt vời, đã khơi dậy hết thảy mỹ vị của dầu ớt, thấm đẫm vào từng hạt cơm, hòa quyện vào những miếng khoai tây. Vừa giòn, vừa cay, cơm chiên thơm nức mũi, khoai tây thì bở tơi, thêm chút hành lá tươi ngon nữa... tất cả hương vị hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo, ngon đến khó tả.
Cho đến khi hộp cơm cạn đáy, đến cả hạt cơm cuối cùng cũng bị y ăn sạch, ý thức của Ninh Sanh mới chậm rãi trở về. Cơm chiên, ăn xong rồi giờ thì phải miễn cưỡng đi giải quyết một vài... chuyện vặt vãnh thôi.
Ninh Sanh liếc nhìn Cố Hành Chu bên cạnh gũng giống như y, Cố Hành Chu chẳng hề bận tâm đến hình tượng mà ngồi xổm trên đất, ôm chặt hộp cơm cắm cúi ăn ngấu nghiến, dáng vẻ vô cùng chân chất và bình dị.
Càng nhìn, Ninh Sanh càng cảm thấy m.á.u nóng sôi lên. Cái loại người sinh ra đã thuộc tầng lớp đặc quyền như Cố Hành Chu, mồm miệng lúc nào cũng chê bai quán xá ven đường coi thường dân đen, dựa vào cái gì mà hắn lại được ăn cơm chiên của ông chủ Giản?
Hắn xứng sao còn có những tổn thương, những u ám mà Cố Hành Chu đã từng gây ra cho Ninh Sanh nữa nhìn Cố Hành Chu ăn càng ngày càng ngon lành, ngọn lửa giận trong lòng Ninh Sanh cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa. Hắn vươn tay đẩy Cố Hành Chu một cái ngã nhào: "Dựa vào cái gì mà anh ăn cơm chiên của ông chủ Giản?!"
"Anh không xứng!"
Cố Hành Chu theo bản năng ôm chặt hộp cơm, đôi mắt đen bùng lên ngọn lửa giận không thể tin nổi: "Sao tôi lại không xứng! Tôi không xứng, chẳng lẽ cậu xứng chắc?"
"Sao mà tôi lại không xứng á?" Ninh Sanh tức giận bật cười.
Y và cơm chiên của ông chủ Giản, trời sinh một đôi đã khóa chặt rồi, được chưa. Ai dám nghi ngờ cơ chứ?!
"Ninh Sanh, cậu đúng là đồ không biết tốt xấu, ông đây đối với cậu tốt như vậy." Cố Hành Chu bật dậy, giọng nói vừa ấm ức vừa phẫn nộ, vừa bá đạo vừa chân thành: "Ông đây đối với cậu tốt trời đất chứng giám! Cậu muốn sao trên trời ông đây còn không hái trăng cho..."
"... Bây giờ tôi chỉ muốn ăn xong bát cơm chiên quý giá này thôi, cậu cũng không để yên cho tôi, đúng là đồ lòng lang dạ sói!"
"Anh tốt với tôi á?" Đôi mắt vốn lạnh nhạt của Ninh Sanh cũng bốc cháy hừng hực, ngay cả nốt ruồi lệ phong tình vạn chủng nơi đuôi mắt cũng tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén đầy tính công kích: "Ha ha, anh tốt với tôi như thế nào, anh nói thử xem?"
"Nhốt tôi trong phòng là tốt với tôi, ép tôi đi làm ở hội sở là tốt với tôi?"
"Dùng người nhà tôi uy h.i.ế.p tôi khuất phục là tốt với tôi sao?"
Khí thế của Cố Hành Chu lập tức giảm mạnh xuống. Quả thực hắn đã làm những chuyện quá đáng. Trước kia, rốt cuộc vì sao hắn lại làm như vậy chứ?
Giờ đây, Cố Hành Chu cũng có chút không thể lý giải nổi, hắn như thể bị một bàn tay vô hình nào đó thao túng vậy. Khi đó, hắn cảm thấy tiền tài và quyền lực là vạn năng rằng những người thuộc tầng lớp thượng lưu sinh ra là để áp bức những kẻ hèn mọn. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
Tình yêu của Cố Hành Chu dành cho Ninh Sanh cũng giống như một sự ban ơn. Hắn chưa từng nghĩ rằng Ninh Sanh sẽ không chấp nhận thứ tình yêu "cao quý" của mình, bởi vậy trong cơn phẫn nộ đã gây ra rất nhiều chuyện sai trái.
Một lúc sau, hắn nhìn Ninh Sanh bằng ánh mắt sâu thẳm, nói: "Tôi sai rồi... tôi xin lỗi."
Dừng một chút, hắn bổ sung thêm, trong ánh mắt chứa đựng sự thâm tình và dung túng: "Nếu cậu thật sự không hả giận thì cứ đánh tôi đi, chửi tôi đi đến khi nào cậu hả hê thì thôi."
"Bốp!"
"Bốp bốp!"
Chỉ thấy Ninh Sanh dứt khoát vươn tay, dùng hết sức lực liên tiếp tát cho Cố Hành Chu ba cái bạt tai nảy lửa. Khuôn mặt Ninh Sanh xinh đẹp đến cực điểm, đôi môi hình dáng duyên dáng lại bắt đầu phun ra những lời lẽ rác rưởi hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài:
"Anh là cái đồ ngu ngốc, tự dưng anh đến trêu chọc tôi đây làm gì? Lúc nhỏ đại phát thiện tâm cho anh một chén cơm, anh còn chưa chừa được voi đòi tiên, cái thứ chó má, lúc ấy đáng lẽ phải tống thẳng anh vào thùng rác chôn luôn mới phải.
"Thật là uổng cái mặt mũi này của anh quá, anh tưởng anh là người chắc? Anh tưởng tôi không dám đánh anh chửi anh à? Anh mà nghe không rõ, tôi còn khắc lên bia mộ cho anh nữa đấy chờ anh c.h.ế.t rồi tôi là người đầu tiên đến mặc áo tang nhảy Disco trên mộ anh cho coi…"
"Cái đồ xấu xa, anh đúng là làm bẩn cơm chiên của ông chủ Giản, mau nhổ hết những thứ anh ăn ra mau!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-63.html.]
Cố Hành Chu: "?"
Cố Hành Chu: "???"
Không phải, thật sự làm thật à?!
Cố Hành Chu không thể tin nổi mà ôm mặt, Ninh Sanh tát mạnh đến nỗi mặt Cố Hành Chu lập tức sưng vù lên, hằn rõ năm dấu tay. Tai hắn không ngừng bị tra tấn bởi những lời lẽ cay độc. Ninh Sanh không chỉ chửi mà còn động cả tay chân, đ.ấ.m đá túi bụi, tả xung hữu đột, quét ngang đá móc, hơn nữa... Y không phải là đùa, từng cú đ.ấ.m cú đá đều trúng phóc cả!
Ban đầu, Cố Hành Chu còn vô cùng thâm tình bất đắc dĩ mà nghĩ, biết làm sao bây giờ, chiều thôi đến khi bị đánh cho sưng cả mồm, Cố Hành Chu cũng dần dần không nhịn được nữa, ngọn lửa trong lòng cứ thế bốc lên ngùn ngụt.
Ninh Sanh có phải là từng đánh đ.ấ.m hắc quyền dưới địa ngục lên không, sao lại đau đến thế này. Cuối cùng, khi Ninh Sanh đá một cú vào m.ô.n.g hắn, Cố Hành Chu trầm giọng nói:
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Đủ rồi!"
"Cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, đây quả thực là một trò hề, nực cười, vớ vẩn! Tôi làm chuyện sai trái nhưng tôi cũng đối tốt với cậu mà, ông đây đối với cậu hữu cầu tất ứng, cậu đối với tôi còn không bằng đối với chó nữa... Tôi cũng xin lỗi rồi, tôi đã nói xin lỗi rồi, tôi sẽ sửa sẽ chuộc tội, cậu không nghe thấy sao."
"Cơm chiên của ông chủ Giản, tôi sẽ không nhường cho cậu một miếng nào đâu, đây là thứ tôi xứng đáng được hưởng, tôi tự mình xếp hàng mua, cậu đừng hòng cướp!"
"Ai thèm cái 'hữu cầu tất ứng' của anh?" Ninh Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hành Chu, khuôn mặt tuyệt mỹ vặn vẹo trong cơn ghen ghét, y đã ăn hết cơm chiên rồi còn Cố Hành Chu vẫn còn tận non nửa hộp kia kìa, "Tôi nói lần cuối cùng, anh không xứng ăn cơm chiên của ông chủ Giản."
Cố Hành Chu đắc ý dào dạt giơ cao hộp cơm: "Tôi xứng đấy, cậu mới không xứng ấy, ha ha, có bản lĩnh thì đi cầu ông chủ Giản bán thêm cho cậu một phần đi!"
Hai người trừng mắt nhìn nhau, như hai con trâu đực đang nổi cơn thịnh nộ. Một lúc sau, bọn họ bỗng nhiên gầm lên một tiếng lao vào nhau, vật lộn túi bụi. Anh đ.ấ.m tôi một quyền, tôi đá anh một cú, y ra sức giật tóc hắn, hắn cắn mạnh vào tay y...
Ở giữa còn kèm theo những lời lẽ rác rưởi "Nhổ ra, anh nhổ cơm chiên ra!" "Tôi không nhổ đấy, cậu là đồ vong ân bội nghĩa!" "Ông chủ Giản không nên bán cơm chiên cho cái thứ chó má như anh!"
Những người xung quanh: "..."
Ban đầu, mọi người còn tưởng rằng bọn họ chỉ là bạn bè trêu đùa, cãi nhau ỏm tỏi, chửi nhau vài câu. Xung quanh thậm chí còn có vài cô nàng công sở đang lặng lẽ "chèo thuyền" couple của hai người… cả hai đều đẹp trai ngời ngời, một người là kiểu bá đạo cường thế, một người là kiểu thanh lãnh tuấn tú, đẹp đôi quá đi chứ đến khi bọn họ cãi nhau, các nàng còn ôm mặt nghĩ, người yêu cãi nhau thôi mà, chuyện thường ở huyện.
Đến khi bọn họ vừa chửi nhau bằng những lời lẽ rác rưởi với cường độ cao, vừa vật lộn túi bụi, trong đó có một người mặc vest còn bị đánh cho bầm dập mặt mày... Các nàng muốn xem công thụ đánh nhau, không phải kiểu đánh nhau này, mà là kiểu đánh nhau trên giường không thể miêu tả kia kìa.
Các nàng nhớ lại chỉ thấy giữa những dòng chữ đều tràn ngập hai chữ "cơm chiên". Được thôi, chắc lại là hai kẻ đáng thương nổi điên đánh nhau vì không đủ cơm chiên mà thôi.
Đến lúc này, mọi người mới nhận ra, họ đánh nhau thật rồi. Mọi người vội vàng xúm lại can ngăn:
"Ấy ấy ấy, người trẻ tuổi, có gì từ từ nói, đừng làm ầm ĩ khó coi vậy!"
"Đúng đó, không đủ cơm chiên thì ai mà chẳng bực, mai lại xếp hàng là được mà."
"Nói đến cơm chiên, đại ca, hai mươi năm huynh đệ, sao hôm nay không chừa cho em một miếng?!"
"… Cái đó là chuyện khác mà, đâu liên quan."
"Sao lại không liên quan!"
Hai gã cơ bắp trừng nhau, càng nói càng hăng, cũng xông vào đánh nhau luôn.
Mọi người: "..."
Thôi xong, khuyên can còn kéo thêm hai người vào là một nữ hiệp có tiếng trong khu ăn vặt này, Ngô Thu Hà đứng ra dàn xếp, bà ta hắng giọng:
"Nhìn hai người ai cũng đẹp trai, khí chất ngời ngời... Sao không thể hòa thuận, chia sẻ cơm chiên cho nhau?"
"Với hắn á? Chia sẻ cơm chiên á?!"
Hai người nhìn Ngô Thu Hà, tức đến bật cười. Ninh Sanh trừng Cố Hành Chu, Cố Hành Chu trừng Ninh Sanh, đồng thanh: "Thà c.h.ế.t còn hơn!!!"