Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-04-23 06:49:02
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ý cậu là, Ninh Sanh và Cố Hành Chu, vì một bát cơm chiên mà đánh nhau...?"

 

Tiểu Lý run rẩy gật đầu. Sắc mặt các đồng nghiệp ngưng trọng. Mọi người làm việc ở khu xuyên thư lâu như vậy, “Cố Chấp Độc Chiếm” là một khúc xương cứng trong các truyện cẩu huyết, bao nhiêu năm nay không có chủ phòng nào phá được.

 

Điều nổi tiếng nhất của “Cố Chấp Độc Chiếm”, chính là sự dây dưa, ngược tâm, chua xót giữa vai chính công và thụ, khiến vô số độc giả vừa khóc vừa xem, tặng quà cho các chủ phòng sửa đổi cốt truyện, đồng thời mua sắm các sản phẩm liên quan đến vai chính.

 

Đúng vậy, không chỉ “Cố Chấp Độc Chiếm”, các phòng phát sóng trực tiếp ở khu xuyên thư chủ yếu đề cử các sản phẩm liên quan đến nguyên tác.

Ví dụ như ảnh chụp mập mờ giữa Ninh Sanh và Cố Hành Chu, áo sơ mi cùng kiểu mà Cố Hành Chu tặng cho Ninh Sanh, dây xích bạc vừa cấm dục vừa dụ hoặc trên cổ tay Ninh Sanh...

 

Nhưng sau khi xem xong video công thụ đánh nhau vì cơm chiên này, đừng nói là độc giả, ngay cả bản thân họ cũng không còn ham muốn mua sắm bất kỳ sản phẩm liên quan nào nữa rồi. Hơn nữa nhân thiết của vai chính công thụ đều sụp đổ hoàn toàn, đây chẳng phải là tự đập vào mặt mình thì là gì?!

 

"Cảm giác... phòng phát sóng của Giản Vân Lam tuy rằng có nhiệt độ cao, nhưng giá trị thương mại không cao, vì tỷ lệ chuyển đổi mua sắm sản phẩm liên quan thấp, tốt nhất là nên giảm bớt việc tiếp xúc."

 

Có người đề nghị. Truyện cẩu huyết là một chiêu bài lớn của khu xuyên thư, bao nhiêu năm nay tuy rằng không có thành tích quá nổi bật nhưng vẫn luôn kiếm tiền đều đều.

 

Việc này, tuy rằng sẽ bỏ lỡ rất nhiều lưu lượng, nhưng ít nhất có thể bảo toàn được cái gốc nhưng......

 

Cung Tư Viễn trầm tư một lát, nói: "Không được. Lượng truy cập trong tám ngày này còn khủng khiếp hơn các cậu tưởng tượng đấy, hơn nữa tiềm năng trong tương lai là vô hạn." (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)

 

Nếu ngay cả của cải đến tận miệng còn không biết nắm bắt, bộ phận của họ sau này làm sao mà đứng vững được?

 

Cung Tư Viễn vung tay, trong mắt lóe lên ánh sáng:

 

"Cậu ta thích bày quầy thì cứ để cậu ta bày quầy. Sản phẩm liên quan đến nguyên tác không bán được ở phòng cậu ta thì thôi, chúng ta có thể đổi cách nghĩ."

 

"... Khán giả xem phát sóng trực tiếp ẩm thực thì không đói sao?"

 

Lời vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh. Ồ, còn có chiêu này nữa. Đúng vậy, phòng phát sóng của Giản Vân Lam không bán được sản phẩm liên quan, nhưng có thể bán đồ ăn vặt mà. Khán giả xem cậu ta phát sóng trực tiếp thấy đói bụng, đồ ăn vặt lại không đắt có thể giao đến tận nhà bất cứ lúc nào, đương nhiên sẽ mua, còn sợ không kiếm được tiền sao?

 

Lấy cẩu huyết làm chiêu trò, nhưng thực tế lại là buôn bán đồ ăn vặt, chiêu này đúng là lừa người vào tròng xũng có chút bản lĩnh đấy. Gừng càng già càng cay, mọi người kính nể nhìn Cung Tư Viễn.

 

"Giám đốc Cung, có vài công ty quản lý liên hệ muốn ký hợp đồng với Giản chủ phòng, cô xem có nên sắp xếp một chút, đợi khiêu chiến vị diện “Cố Chấp Độc Chiếm” kết thúc thì giới thiệu cậu ta cho các công ty quản lý không?"

 

Có người hỏi. Cung Tư Viễn lại suy nghĩ một lát, nói: "Trước không cần. Tôi định đợi sau khi “Cố Chấp Độc Chiếm” kết thúc, trực tiếp cho cậu ta đến vị diện tiếp theo rèn luyện, xem mô hình kinh doanh này có thành công hay không."

 

Về vị diện tiếp theo, Cung Tư Viễn đã có chủ ý.

 

“Ám Hà Minh Đăng”, ABO, ngụy khoa chỉnh hình, kinh điển trường tồn trong các truyện cẩu huyết của khu xuyên thư. Độ khó của “Ám Hà Minh Đăng” so với “Cố Chấp Độc Chiếm” tăng gấp 2 lần, năm nào cũng có vô số người đến khiêu chiến rồi bị c.h.é.m dưới ngựa… rất thích hợp với những người mới có tiềm năng vô hạn như Giản Vân Lam.

 

Cô ta muốn xem, Giản Vân Lam là ăn may hay là thực sự có chút bản lĩnh. Đột nhiên, một đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng nói: "Mọi người có nghĩ đến chuyện này không, nhỡ đâu hắn đẩy độ phá giải cốt truyện lên đến 60%, trực tiếp phá tan vị diện “Cố Chấp Độc Chiếm” thì sao?"

 

Nếu độ phá giải “Cố Chấp Độc Chiếm” bị đẩy quá 60%, vị diện này sẽ bị gỡ bỏ lệnh cấm, gia nhập Vạn Giới, thời gian bắt đầu đồng bộ và không tiếp nhận bất kỳ người xuyên thư nào nữa.

Nói cách khác, sau khi cốt truyện “Cố Chấp Độc Chiếm” bị phá giải, sẽ không thể phát sóng trực tiếp hay khiêu chiến nữa, và nó sẽ bị xóa khỏi danh sách chờ tuyển của khu xuyên thư.

 

Nghe vậy, mọi người khựng lại. Đúng thật, Giản Vân Lam đẩy cốt truyện nhanh quá, mới nửa tháng đã được 49% rồi! Cứ thế này, chẳng phải sẽ có nguy cơ bị phá giải sao nhưng mọi người nhìn nhau, rồi nhanh chóng gạt bỏ chút nghi ngờ đó.

 

"Trước kia cũng có người đẩy đến 59% rồi, nhưng 60% là một cái ngưỡng."

 

"Mọi người nghe nói chưa? Có một đội chuyên nghiệp đến khiêu chiến mà còn bị kẹt ở 59% đấy... khó ở chỗ Ninh Sanh và Cố Hành Chu, họ sẽ không thể hòa giải, không có khả năng hòa giải."

 

"Dù cố gắng thế nào, cũng chỉ là BE (Bad Ending – kết thúc buồn) thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-67.html.]

... Sau đó thế giới tuyến bị reset hết lần này đến lần khác, trở về điểm ban đầu. Vòng lặp cứ thế mà reset lại những người sống ở vị diện “Cố Chấp Độc Chiếm” không hề hay biết rằng họ vốn dĩ không có tương lai, cuộc sống của họ chỉ lặp đi lặp lại, bị giam cầm trong một năm ngắn ngủi, bị người xem xem đi xem lại. Thời gian của họ, bị đóng băng.

 

"Trong phòng phát sóng trực tiếp của hắn, Ninh Sanh và Cố Hành Chu vẫn còn đang đánh nhau kia kìa, hòa giải thế nào được?" Cung Tư Viễn cười, giọng điệu thoải mái nói: "Nếu hắn có thể phá được “Cố Chấp Độc Chiếm”, thì tôi..."

 

"Tôi phát sóng trực tiếp ăn ¥##@#@%!"

 

Các đồng nghiệp: "?"

 

Ủa, anh phát sóng trực tiếp ăn cái gì cơ? Ít nhất anh cũng phải nói rõ ra chứ!!!

 

Giản Vân Lam lái xe ba gác trở lại biệt thự. Hôm nay trời mưa, dù có bạt che mưa, nhưng Giản Vân Lam vẫn bị ướt một chút. Vừa về đến biệt thự, quản gia đã ân cần đón: "Thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, cậu đi tắm đi kẻo cảm lạnh."

 

Giản Vân Lam cầu còn không được ấy chứ phải nói, cuộc sống của người có tiền đúng là hưởng thụ.

 

Ngâm mình xong, cảm giác mệt mỏi tan biến hết. Giản Vân Lam cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa mấy ngày nay bày sạp vỉa hè khiến anh cảm thấy mình tích cực hơn hẳn, nỗi lo thi cử cũng phai nhạt.

 

Khoác áo choàng tắm, vừa bước ra khỏi cửa, Giản Vân Lam đã cảm thấy chân mình vướng phải vật gì đó, cúi xuống nhìn kỹ ngay trước cửa phòng tắm, một th‌i th‌ể nằm ngang.

 

Th‌i th‌ể đó có mái tóc dài màu bạc xõa tung, quần áo xộc xệch, để lộ những múi cơ bắp rõ ràng. Nhưng khuôn mặt tuấn tú lại tràn ngập vẻ chán chường, nhìn kỹ thì còn có vài phần siêu thoát có vẻ như đã đi được một lúc rồi.

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Không đúng, không phải th‌i th‌ể, là Thao Thiết! Bên cạnh Thao Thiết còn có một cái notebook, trên màn hình là một bản báo cáo. Góc dưới bên trái của báo cáo thống kê số lượng từ, cả tiếng Trung, tiếng Anh, ký tự và dấu chấm câu cộng lại vừa tròn hai ngàn từ.

 

Đọc thử nội dung thì thấy:

 

"Bổn tọa thân là Thao Thiết, gánh vác trọng trách, khi còn bé đã du ngoạn tứ phương..."

 

Để đủ số lượng từ, Thao Thiết hận không thể viết từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, rất giống phong cách của Giản Vân Lam năm xưa nhìn Thao Thiết nửa sống nửa ch‌ết, Giản Vân Lam bỗng thấy lạnh sống lưng.

 

Thôi xong, nếu Thao Thiết biến thành quỷ thì có khi nào đến đòi mạng cậu không?

Edit: Hoa Thuỷ Tinh

Việc đã đến nước này, dù là một lão bản lòng dạ hiểm độc như Giản Vân Lam cũng ngại không cứu. Cậu quay người vào bếp, làm ba món mặn một món canh, rồi mới cẩn thận lay Thao Thiết dậy:

 

"Đại nhân Thao Thiết, ngài tỉnh lại đi!"

 

Thao Thiết mơ màng mở mắt, tầm nhìn dần dần điều chỉnh tiêu cự đập vào mắt là khuôn mặt Giản Vân Lam. Trên mặt Giản Vân Lam hiếm thấy có vẻ quan tâm, đôi mắt ngấn nước (vì sợ hãi), ướt sũng nhìn anh.

 

Trên tay Giản Vân Lam còn bưng ba món mặn một món canh. Sườn xào chua ngọt, thịt xào, trứng xào cà chua, còn có canh sườn rong biển...

 

Tuy đều là những món ăn gia đình bình thường, nhưng dưới bàn tay nấu nướng thần sầu của Giản Vân Lam, chúng tỏa ra một mùi hương vô cùng quyến rũ, như thể dát vàng lấp lánh nhìn cảnh tượng siêu thực này, Thao Thiết an tâm nghĩ:

 

Chắc là bổn tọa đi thật rồi. Đây là thế giới sau khi ch‌ết sao? Rất tốt, rất tốt. Nếu đã ch‌ết rồi, thì anh có thể làm gì mình muốn. Thao Thiết ngồi dậy, đôi mắt vàng lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, vừa cầm đũa gắp thức ăn lia lịa, vừa nói với Giản Vân Lam:

 

"Nhân loại, bổn tọa còn muốn ăn lẩu, ăn nướng BBQ, ăn địa tam tiên nồi bao thịt."

 

"Bổn tọa muốn nghỉ, không đi làm, bổn tọa muốn đi biển du lịch, ăn dưa hấu, phơi nắng."

 

"Ngươi phải ngoan ngoãn phục tùng bổn tọa, hữu cầu tất ứng, hầu hạ bổn tọa... À đúng rồi, bổn tọa muốn uống mật tuyết đá bào, ngươi đi mua cho ta ngay."

 

... Đường đường là thượng cổ hung thú, mà nguyện vọng sau khi ch‌ết lại hèn mọn như vậy. Im lặng một chút. Giản Vân Lam nghiêm túc nói: "Anh nhìn cho rõ, tôi là chủ nhân của anh, không phải rùa thần ban điều ước."

 

Thao Thiết: "?"

Loading...