Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 68
Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:03:54
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngươi đừng nói nữa, thật đấy, ngươi tốt nhất là đừng nói gì hết. Hai chữ "chủ nhân" và "vương bát" này, xem qua đúng là giống nhau thật!
Thao Thiết im lặng một hồi lâu, dường như đang suy tư điều gì. Một lát sau, đôi mắt màu vàng kim lười biếng khép hờ, gã đàn ông cao gần 1m9 lại vờ vịt bóp giọng, quấn lấy Giản Vân Lam nũng nịu: "Chủ nhân, chủ nhân đối tôi tốt quá đi à ~"
Giản Vân Lam: "..."
Ngươi gọi là chủ nhân, nhưng trong lòng lại nghĩ đến vương bát đúng không. Quản gia lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, kích động ôm lấy khuôn mặt già nua, ngượng ngùng cười:
"Ôi chao, thiếu gia và đại nhân Thao Thiết, thật là có tình thú mà. Đây là cái kiểu mà giới trẻ thích, cái gì mà chủ tớ "play" sao phải ghi lại vào sổ tay mới được."
Ở phía bên kia. Giản Vân Lam lộ ra ánh mắt cạn lời, bưng ba món mặn một món canh đi đến phòng khách, đặt lên bàn. Thao Thiết vô cùng "ngoan ngoãn" đi theo sau lưng cậu, bám riết không rời, ngồi xuống bên bàn ăn. Giản Vân Lam tự múc cho mình một bát cơm, im lặng ăn. Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Thao Thiết: "?"
Thao Thiết hùng dũng ngồi xuống như một đại tướng quân đợi mãi chẳng thấy Giản Vân Lam múc cơm cho mình, tức khắc liền có chút nóng nảy.
"Vương... Không phải, chủ nhân…" Thao Thiết dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Cơm của bổn toạ đâu?"
Giản Vân Lam: "Anh bị tàn tật à, tự đi mà múc."
Thao Thiết trầm mặc. Giản Vân Lam ăn rất nhanh, đôi đũa dường như múa may thành một bóng mờ.
Ừm ừm, sườn xào chua ngọt ngon miệng, bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, ngon thật đấy chỉ trong chốc lát, đĩa sườn heo chua ngọt đã bị cậu ăn gần hết.
"Anh không ăn à?" Giản Vân Lam liếc Thao Thiết một cái: "Hay là món ăn không hợp khẩu vị? Ai da ai da, tiếc thật, vậy tôi ăn hết nhé."
Thao Thiết tức giận đập bàn, cúi người về phía trước, bóng dáng thú thể của Thao Thiết bao phủ xuống, bộ giáp vai bằng xương trâu hiện lên, luồng âm phong phảng phất đến từ một thế giới khác thổi bay loạn xiêm y của Giản Vân Lam:
"Nhân loại, ngươi thật sự là không biết tốt xấu, bổn tọa đối với ngươi đã là nhân nghĩa lắm rồi…"
Giản Vân Lam như ảo thuật, từ dưới gầm bàn lại lấy ra một đĩa sườn heo chua ngọt: "Đây là tôi để dành cho anh."
Thao Thiết lập tức thay đổi sắc mặt. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Chủ nhân, sao ngươi không nói sớm?" Thao Thiết vừa nãy biến ra nguyên thân, động tác thu về không kịp mái tóc dài màu bạc xõa xuống, khuôn mặt soái ca hung dữ thô bạo vươn tay, đẩy đẩy bả vai Giản Vân Lam, hờn dỗi nói: "Ngươi hư quá đi."
Giản Vân Lam: "..."
Thao Thiết: "..."
Cả hai người không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Xấu hổ quá, đáng sợ thật da gà nổi hết cả lên. Thao Thiết đỏ mặt ngồi xuống, tự cầm chén đũa múc cơm, vùi đầu vào ăn một cách im lặng.
Giản Vân Lam không biết nên dùng biểu cảm gì để đáp lại, cũng chỉ có thể tự múc cho mình một bát cơm nữa, rồi cũng im lặng ăn. Một lát sau, Giản Vân Lam vừa ăn cơm, vừa giả vờ lơ đãng nói:
"Về sau, vẫn là đừng gọi ta là chủ…"
Thao Thiết: "Câm miệng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-68.html.]
Giản Vân Lam không dám nói nữa. Cậu sợ nói thêm gì nữa, Thao Thiết lại nghĩ ra cái gì đó quái gở hơn cứ thế bữa cơm kết thúc trong sự ngượng ngùng.
Sau khi ăn xong thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng ngày mai là ngày cuối cùng bày quầy, Giản Vân Lam muốn phát huy hết khả năng của mình, mang đến cho thực khách một bữa tiệc vị giác tuyệt vời.
Vậy thì... làm món gì đây. Nói đến cơm chiên, có một món cơm chiên đặc biệt kinh điển mà Giản Vân Lam vẫn chưa từng bán.
Cơm chiên Dương Châu!
Nếu đã làm, thì phải làm cho thật chính tông. Cơm chiên Dương Châu, nhiều người nghĩ chỉ là cơm chiên trứng bình thường thêm chút gia vị, nhưng thật ra không phải vậy. Cơm chiên Dương Châu có kỹ thuật nấu nướng rất đặc biệt, đòi hỏi đầu bếp khả năng kiểm soát chi tiết rất cao, đương nhiên với Giản Vân Lam đã đạt cấp độ nấu ăn cao nhất thì việc này tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng, điều cậu không chắc chắn là, cơm chiên Dương Châu chính tông có phù hợp để bán ở vỉa hè hay không, và liệu trong một ngày có thể thu thập đủ tất cả nguyên liệu hay không để làm cơm chiên Dương Châu chính tông, chỉ riêng nguyên liệu thôi đã có đến mười mấy loại, rất phức tạp.
Đây chính là cái thú vị của việc bày quầy không ngừng thử thách bản thân. Nếu đã quyết định làm cơm chiên Dương Châu, thì không thể đợi đến rạng sáng ngày mai mới dậy đi mua đồ ăn được, Giản Vân Lam thu dọn một chút, buổi chiều liền ra chợ một chuyến.
"Mao Mao, anh đi với tôi đi, hôm nay phải mua rất nhiều đồ ăn, một mình tôi không kham nổi."
Giản Vân Lam túm lấy Thao Thiết đang ngủ trưa, đã biến về hình dạng cún con. Thao Thiết lười biếng ngáp một cái, đứng lên, run run lông: "..."
Chủ nhân tốt bụng vậy ư. Giản Vân Lam nhìn anh một cái rồi, nói: "Anh có phải đang thầm mắng tôi là vương bát không?"
Thao Thiết: "?"
Không phải, sao một nhân loại lại có thể đọc được suy nghĩ rất nhanh, một người một chó đi đến chợ, thấy chiếc xe ba gác quen thuộc, các chủ sạp đều nhiệt tình nhìn qua, chào hỏi cậu còn hàn huyên:
"Ông chủ Giản! Hôm nay đến sớm vậy nha."
"Nhà chúng tôi có gà tươi mới, gà ta thả vườn, mua ít không, giảm giá cho ông chủ Giản…"
"Ồ, đây không phải Mao Mao sao, ha ha ha, hóa ra Mao Mao là chó của ông chủ Giản à."
Không ít người vẫn còn ấn tượng với Thao Thiết, dù sao lần trước một mình nó đến giúp chủ nhân mua đồ ăn, quả thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc rất nhiều người xúm lại, dăm ba câu khen Mao Mao "Thật bảnh" "Thông minh quá" "Uy phong ghê!"
Thao Thiết ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cái dáng vẻ kiêu ngạo ấy đúng là không ai sánh bằng.
"Ông chủ Giản muốn mua gì? Chúng tôi giúp cậu xem cho, đỡ mất công cậu lãng phí thời gian đi tới đi lui nửa ngày mà chưa mua được gì." Lão Lý bán thịt vui vẻ nói.
Các chủ sạp ở chợ có thái độ tốt với Giản Vân Lam, không chỉ vì cậu trả tiền sòng phẳng, không mặc cả mà còn vì Giản Vân Lam thật sự đã giúp đỡ rất nhiều người ở chợ.
Ví dụ như, Đồng Linh, cô nữ sinh trung học bày quán ở góc kia, cô bé chăm chỉ nhưng cuộc sống khó khăn, mọi người đều thấy rõ, họ muốn giúp đỡ nhưng vì bản thân còn khó khăn nên chỉ có thể lo lắng suông. Sau này, Đồng Linh được ông chủ Giản giúp đỡ, mở được cửa hàng online có thu nhập ổn định nên cũng có thể chuyên tâm học hành.
Còn có bà Ninh, vốn là người giúp việc nhưng thường xuyên rao bán tương ớt ở đây, từ khi ông chủ Giản bắt đầu nhập tương ớt từ nhà bà ta, cuối cùng không cần bà ta mỗi ngày vượt qua hơn nửa thành phố đi lại vất vả nữa, nghe nói bà ta còn tích góp đủ tiền chuyển nhà, cuộc sống gia đình ngày càng tốt hơn.
Mọi người đều thật lòng mừng cho họ. Tình huống tương tự, lão Lý bán thịt cũng vậy, từ khi con trai út của anh ta mắc bệnh hiếm gặp, anh ta liền ngày ngày ở sạp hàng làm việc mệt sống mệt chết, liều mạng kiếm tiền để lấp vào chỗ hổng nhưng chi phí thuốc men đắt đỏ kia đâu phải bán thịt có thể lấp đầy?
Ngay khi sắp tuyệt vọng, người phụ căn tin số hai của Kinh Đại tìm đến nói là học sinh trong trường đang đề nghị mạnh mẽ, muốn nhập thịt heo từ nhà anh ta nhờ quầy ăn vặt của ông chủ Giản giới thiệu. Ông chủ Giản liền cho họ số liên lạc của lão Lý bán thịt.
Nhờ có được một khách hàng lớn như căn tin số hai của Kinh Đại, cuộc sống của lão Lý bỗng chốc nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chi phí thuốc men cũng đã giảm bớt cũng không cần phải hy sinh sức khỏe để làm việc nữa, có thể thấy nụ cười trên mặt anh ta cũng nhiều hơn. Mỗi lần Giản Vân Lam đến chợ, lão Lý đều là người đầu tiên chào đón.