Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:07:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Trương nói: "Tôi đi pha ấm trà, các cậu suy nghĩ kỹ đi."

 

Lão Trương vừa đi, Cố Hành Chu đã có chút nóng nảy, hắn liếc nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói: "Cơm chiên."

 

Không đi nhanh, sẽ không kịp mất. Ninh Sanh lâm vào giằng xé kịch liệt. Đó là cơm chiên của ông chủ Giản đó, y múa bút thành văn viết cả đêm kiểm điểm, cũng là vì muốn ăn cơm chiên... nhưng mà, bảo y dễ dàng bắt tay giảng hòa với Cố Hành Chu như vậy, y không thể chấp nhận được.

 

Cố Hành Chu cắn răng, dùng đến đòn sát thủ: "Hôm nay tôi mua được cơm chiên chia cho cậu một nửa, cậu cứ làm bộ chấp nhận lời xin lỗi của tôi, được không?"

 

Ninh Sanh: "!!!"

 

Nửa phút sau, lão Trương vừa bước vào cửa, đã thấy Ninh Sanh và Cố Hành Chu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

 

Họ nhiệt (hung) liệt (ác) nhìn chằm chằm nhau, khóe môi treo một nụ cười thật chân (gượng) thành (gạo), trông vô cùng hài hòa và thân thiện.

 

Cố Hành Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi xin lỗi."

 

Ninh Sanh cười như không cười nói: "Tôi chấp nhận."

 

Lão Trương: "..."

 

Tuy rằng trông có hơi kỳ quái, nhưng hai người quả thật đã bắt tay xin lỗi. Lão Trương hồ nghi nhìn hai người.

 

Một lát sau, ông ta thở dài: "Tốt, như vậy mới đúng chứ, người trẻ tuổi, ngày tháng sau này của các cậu còn dài không có gì là không thể bỏ qua đâu."

 

"Đi thôi."

 

Lão Trương cởi còng tay cho hai người. Hai người nhanh chóng buông tay nhau ra. Vừa ra khỏi đồn công an, Ninh Sanh đã lấy rượu sát trùng từ trong túi ra, cẩn thận lau tay mà y đã nắm với Cố Hành Chu, mặt đầy chán ghét và khinh thường.

 

Cố Hành Chu có chút tổn thương lại có chút phẫn nộ. Sao lại coi thường người ta như vậy chứ. Cả hai đều có đích đến là Tập đoàn Viễn Châu, từ đây đi bộ mất hơn mười phút. Tuy rằng Ninh Sanh rõ ràng không muốn đi cùng hắn nhưng con đường này chỉ rộng như vậy, lại không thể cố ý tránh mặt nhau mà đi đường vòng.

 

Bởi vậy, hai người cứ thế đi với khoảng cách không xa không gần, vô cùng khó xử nhìn bóng lưng Ninh Sanh, Cố Hành Chu càng nhìn càng cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Quả thật là hắn có lỗi trước.

 

Ninh Sanh là người tốt, cũng là bị hắn dồn ép quá mức mới có thể làm ra những hành động như vậy... nhưng, mấy cú đ.ấ.m kia của y không hề nương tay chút nào, nửa thân dưới của Cố Hành Chu bây giờ vẫn còn âm ỉ đau!

 

Vì thế, biểu cảm trên mặt Cố Hành Chu lúc thì áy náy, lúc thì vặn vẹo chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến đổi rất nhiều. Đến bây giờ, Cố Hành Chu cũng không rõ, mình đối với Ninh Sanh rốt cuộc là có cảm xúc gì.

 

Ma xui quỷ khiến, Cố Hành Chu đuổi theo Ninh Sanh: "Ninh Sanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

 

Khuôn mặt Ninh Sanh lạnh lùng, tướng mạo quá mức tuấn mỹ nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều viết đầy chán ghét và khinh thường. Cậu nói: "Chuyện gì?"

 

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Ninh Sanh liền thay đổi. Hắn tập trung ánh mắt, ánh nhìn dịu dàng hẳn đi, khóe môi khép chặt cũng không kìm được mà lộ ra ý cười.

 

Bởi vì, Cố Hành Chu lấy ra từ trong n.g.ự.c một phần cơm chiên. Trải qua cả đêm, phần cơm chiên đã nguội lạnh, nhưng vẫn có thể thấy rõ những hạt cơm tròn trịa, thấm đẫm dầu ớt, cùng với khoai tây chiên tiêu cay vàng ruộm... chắc chắn không sai, là cơm chiên khoai tây cay của ông chủ Giản! Edit: Hoa Thuỷ Tinh

 

"Anh..." Ninh Sanh nuốt nước miếng: "Sao anh vẫn còn một phần cơm chiên nữa?"

 

Thấy thái độ của Ninh Sanh thay đổi 180 độ, Cố Hành Chu có chút hụt hẫng lại có chút cạn lời.

 

"Hôm qua, thư ký của tôi cũng xếp hàng mua một phần."

 

Cố Hành Chu kiêu ngạo nói, đội ngũ chuyên nghiệp của hắn không phải là để trưng. Đương nhiên, khi hắn lấy phần cơm chiên từ tay thư ký, trong mắt thư ký lóe lên ánh nhìn ác độc của một người săn mồi... chuyện này không cần nhắc đến.

 

"Tôi vẫn luôn cất giấu, vốn định tối qua ăn." Cố Hành Chu nói, bụng anh cũng réo lên, có thể thấy phần cơm chiên trong tay có sức cám dỗ lớn đến nhường nào: "Nhưng mà..."

 

Ninh Sanh mong đợi nhìn hắn: "Nhưng mà?"

 

Ánh mắt Cố Hành Chu trở nên ngưng trọng, hắn cau mày, toát ra khí chất bá đạo không ai sánh bằng. Cố Hành Chu khó khăn lắm mới mở miệng: "Nếu... ý tôi là nếu, tôi cho cậu phần cơm chiên này, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?"

 

"Thật lòng đó."

 

Ninh Sanh: "..."

 

Đáng ghét. Chiêu này là nhắm thẳng vào y, hơi khó đỡ nha! Nhìn phần cơm chiên, Ninh Sanh đã từng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho Cố Hành Chu giờ đây lại d.a.o động dữ dội.

 

Đây không phải là cơm chiên bình thường, mà là cơm chiên của ông chủ Giản, ngon đến mức y và Cố Hành Chu đã từng đánh nhau vì nó. Dù đã để qua một đêm và nguội lạnh, hương vị vẫn không hề suy giảm mà y cũng đã nhịn đói suốt cả đêm có nên tha thứ cho Cố Hành Chu không?

 

Nghĩ kỹ lại, Cố Hành Chu tuy rằng nhốt y mấy ngày, nhưng cũng không gây ra tổn thương gì đáng kể. Người thân của y vẫn khỏe mạnh y cũng thuận lợi bắt đầu thực tập tại công ty khoa học kỹ thuật Hoành Đồ không hề bị cản trở.

 

Về việc Cố Hành Chu giam y mấy ngày, y cũng đã đánh cho hắn một trận hả hê, hơn nữa còn có chén cơm chiên này... xem như là đòi lại cả vốn lẫn lời. Ánh mắt Ninh Sanh giãy giụa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-71.html.]

 

Trong đầu y phảng phất như trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, hết trận này đến trận khác long trời lở đất diễn ra, đây là một quyết định quá sức thống khổ nhưng trong thực tế, chỉ diễn ra trong chớp nhoáng nửa giây.

 

Trong mắt Cố Hành Chu, sau khi hắn đưa ra đề nghị kia, chỉ nửa giây sau, Ninh Sanh đã nhanh chóng đồng ý: "Được."

 

"Anh cho tôi cơm chiên, tôi tha thứ cho anh."

 

Ninh Sanh nhìn chằm chằm vào cơm chiên, mắt sáng rực.

 

Cố Hành Chu: "..."

 

Cậu đồng ý nhanh quá vậy. Cố Hành Chu: "Thật lòng?"

 

Ninh Sanh: "Thật lòng."

 

Cố Hành Chu im lặng. Ninh Sanh vươn tay muốn lấy phần cơm chiên, Cố Hành Chu lại giơ tay né tránh.

 

"..." Nhìn biểu cảm của Cố Hành Chu, Ninh Sanh bỗng có dự cảm chẳng lành.

 

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cố Hành Chu lộ vẻ mặt gian kế thành công, anh ôm cơm chiên xoay người, mở hộp ra, múc đầy một muỗng: "Ha ha, lừa cậu thôi. Tôi đâu có cần cho cậu cơm chiên."

 

Cơm chiên, cơm chiên của ông chủ Giản, tất cả đều là của hắn, một miếng cũng đừng hòng có ai đụng vào phạm tiện lần này thật vui vẻ.

 

Ninh Sanh: "..."

 

Ninh Sanh: "??????"

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Sanh lộ ra vẻ quỷ dị dày đặc, sau lưng bốc lên ngọn lửa địa ngục, những người xung quanh sợ hãi mà ghé mắt nhìn. Diêm La từ địa ngục trở về, trong mắt y lộ ra sát ý nồng đậm:

 

"Cố Hành Chu, tôi! Giết!! Anh!"

 

Đột nhiên y nhào tới, giơ tay lên, muốn tát cho Cố Hành Chu mấy cái bạt tai. Ninh Sanh thề sẽ tát cho mặt Cố Hành Chu sưng vù, không sưng thành đầu heo thì y sẽ đổi tên!

 

Lúc này, lão Trương, một cảnh sát khu vực đi mua bữa sáng, vừa hay đi ngang qua và thấy hai người họ: "Ấy, Tiểu Ninh, Tiểu Cố, hai cậu còn chưa đi đâu à đang làm gì ở đây?"

 

Nhìn phần cơm chiên trong tay Cố Hành Chu, ánh mắt lão Trương lộ vẻ nghi ngờ: "... Hai cậu đây là, lại đánh nhau vì cơm chiên à?"

 

Ninh Sanh và Cố Hành Chu giật mình kinh hãi thế công của Ninh Sanh dừng lại, giữa không trung, mạnh mẽ chuyển thành một cái ôm 'vô cùng dịu dàng'.

 

Cố Hành Chu cũng thu chân muốn bỏ chạy, 'thâm tình' ôm lấy Ninh Sanh đầy sát ý. Hai người ngượng ngùng cứng đờ ôm nhau:

 

"Không có, không có, Trương cảnh s*t, chúng tôi đang quan tâm nhau thôi, ha ha."

 

Lão Trương hồ nghi nhìn hai người. Một lúc sau, lão Trương dường như miễn cưỡng tin đúng lúc này, một cậu bé đi ngang qua, chớp đôi mắt tròn xoe nhìn phần cơm chiên của Cố Hành Chu: "Anh ơi, cháu đói bụng cả ngày lẫn đêm rồi... cháu có thể nếm thử cơm chiên này được không ạ?"

 

Ninh Sanh và Cố Hành Chu lập tức trừng mắt nhìn nhau, phẫn nộ nhìn về phía cậu bé. Cậu bé ăn mặc rách rưới có vẻ như là bỏ nhà đi. Lão Trương xoa đầu cậu bé, nhìn về phía hai người.

 

Lão Trương: "Hai cháu đều đã trưởng thành, sẽ không ngại chia sẻ một chút cơm chiên chứ, đúng không?"

 

Ninh Sanh và Cố Hành Chu: "..."

 

Chết tiệt, dưới ánh mắt bi thống và phẫn nộ của hai người, cậu bé cầm lấy cơm chiên ăn một miếng. Hai người bọn họ đói bụng suốt một đêm, cậu bé cũng bỏ nhà đi cả buổi vừa đói vừa mệt.

 

Cậu bé không kỳ vọng gì vào chén cơm chiên nguội lạnh này, chỉ là thật sự đói bụng muốn tìm chút gì đó lót dạ thôi nhưng sau khi miếng cơm chiên vào miệng, cậu bé kinh ngạc.

 

Hương vị cơm, thật sự tuyệt vời, tiêu thơm nồng nàn thấm đẫm dầu ớt và tương cắn một miếng, còn có lạp xưởng nạc mỡ đan xen, rất dai, thơm ngào ngạt.

 

Điều khiến người kinh ngạc nhất là khoai tây dù đã lạnh nhưng lại có một hương vị trộn khác biệt, lớp vỏ vẫn vàng giòn, bên trong lại mềm mịn, tan trong miệng kết hợp với cơm...

 

"Má ơi, cơm chiên gì đây? Ngon quá!"

 

Lạnh mà còn ngon như vậy, nếu nóng hổi vừa ra lò thì sẽ ngon đến mức nào, cậu bé không dám tưởng tượng. Đói bụng cả đêm, đột nhiên được ăn món ngon như vậy, cậu bé không thể kiềm chế được, hết muỗng này đến muỗng khác rất nhanh đã ăn hết cả phần cơm chiên.

 

Ninh Sanh và Cố Hành Chu nhìn cậu bé, trong lòng rỉ máu. Hai người đỏ mắt vì xót cơm chiên, cơm chiên của bọn họ.

 

Ô ô... nhìn cậu bé ăn ngon lành như vậy, lão Trương cũng không nhịn được, mắt sáng rực. Cậu bé ăn xong cả phần cơm chiên, bỗng nhiên ngã xuống.

 

Ba người kinh hãi, vội vàng đỡ cậu bé dậy mới thấy trên mặt cậu vẫn còn mang theo nụ cười hạnh phúc, mặt ửng hồng... đói bụng mấy ngày, ăn được cơm chiên ngon như vậy, trực tiếp bị hương thơm đánh ngất đi.

 

Lão Trương vội vàng liên hệ đồng nghiệp đến đưa cậu bé đến bệnh viện cấp cứu, xử lý việc lạc đường, liên hệ cha mẹ các kiểu.

Loading...