Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:07:57
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xong xuôi mọi việc, lão Trương mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên: "Hai người đánh nhau vì phần cơm chiên này à?"
Ninh Sanh và Cố Hành Chu gật đầu.
Lão Trương: "Ừm..."
Hình như cũng không phải là không thể lý giải có thể làm người ta ngất đi vì hương thơm, hàm lượng vàng của cơm chiên này, chậc chậc chậc.
Lão Trương trực ban suốt một đêm, lúc này cũng đói đến nơi rồi. Thật sự ông ta muốn tự mình đi mua một phần nếm thử, xem cơm chiên đó có ngon như vẻ ngoài hay không tiện thể còn có thể làm công tác tư tưởng cho hai người này, giáo dục giáo dục. Ừm, nhất tiễn song điêu.
"Cơm chiên đó mua ở đâu vậy?" Lão Trương nở nụ cười hiền từ, khoác vai hai người, mỗi người một bên: "Hai người đang đi mua cơm chiên à cho tôi đi cùng với."
Lão Trương: "Hai người đã làm hòa, cũng coi như là bạn tốt, chắc không ngại chứ?"
"..."
Khóe miệng Ninh Sanh lạnh lùng nhếch lên, nhìn về phía Cố Hành Chu, giấu giếm sát ý nói: "Đương nhiên không ngại, anh nói đúng không, 'bạn tốt'?"
"Sao tôi lại để ý chứ, tôi thật mong có thể ở bên cậu lâu hơn," Cố Hành Chu nở nụ cười giả tạo, cũng không hề yếu thế, hung tợn nói: "Chúng ta nên nói chuyện tâm tình với nhau chứ nhỉ, đúng không, 'bạn tốt'!"
Lão Trương hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, rất có tinh thần!"
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
[Kháo!]
[Đ*t…]
[Nói như thế nào nhỉ, vì quá điên rồi, điên riết quen ha ha. *cười nhạt*]
[Cái lão Trương cảnh sát này, ha ha ha ha, cười chớt mất, sao mà "cường" thế, cả công lẫn thụ chính đều bị ổng trị cho ngoan ngoãn viết kiểm điểm! Mà "cường" vậy rồi vẫn thua uy lực món cơm chiên của ông chủ Giản. (ΩДΩ)]
[Đối với hiện trạng của hai nhân vật chính trong “Cố Chấp Độc Chiếm”, cư dân mạng thân ái mà gửi lời chúc phúc, còn gọi họ là: Hai cây hái ra tiền.]
[Ai bảo Ninh Bảo nhà tôi mới là cây hái ra tiền! Ninh Bảo không hề sai tí nào nha. Cố cẩu đáng đời!]
[Kiểu bá tổng suýt bị "nhân đạo hủy diệt" thế này, các cậu còn tìm được ở đâu nữa...]
[Ai đó trong nhà hiểu cho tui với, tui chỉ là người qua đường thôi, chưa từng “đu” CP chính trong nguyên tác “Cố Chấp Độc Chiếm”, thấy cứ gượng gạo với "dầu mỡ" sao ấy nhưng mà ở cái phòng phát sóng trực tiếp này, tui “đu” hăng say luôn á.]
[Có chút thấu hiểu.]
[+1, tình yêu cố chấp bệnh hoạn dĩ nhiên là mê người, nhưng mà "tương ái tương sát" chỉ vì tranh giành cơm chiên, thuần "nam đồng chí" hận cũng có một phen phong vị riêng. *cười ch*t*]
Dưới lầu tập đoàn Viễn Châu, thời gian từng phút từng giây nhích gần đến 9 giờ. Hôm nay trời không mưa, mà nắng chói chang, nên đám người xếp hàng còn đông hơn hôm qua.
Trong đám đông, vẫn như hôm qua, có người giơ đèn cầm ảnh chân dung Q bản của Giản Vân Lam, là các thành viên fan club. Hôm nay không mưa, họ không phát dù mà phát quạt tròn, vì trời nóng, ai cũng muốn lấy một cái quạt cho mát.
Lý Vân đang tìm Đàm Đình Đình, tìm mãi không thấy, hóa ra cô nàng trốn trong đám fan club, mắt sáng long lanh, tay cầm bút vẽ Q bản Giản Vân Lam.
"Đẹp quá, đáng yêu quá, hắc hắc hắc ~"
Lý Vân cạn lời. Hàn Lâm, nghiên cứu sinh Kinh Đại, cũng đến. thật ra hôm qua cô ta đã biết tin, nhưng bận việc ở phòng thí nghiệm nên hôm nay mới đến muộn được. Ai ngờ... vừa vào hàng đã thấy ngay thầy hướng dẫn của mình, ôi ôi ôi.
Tại sao vậy trời! Cứ hễ cô ta đến xếp hàng mua đồ của ông chủ Giản là y như rằng gặp thầy Vương, đúng là lời nguyền mà thầy Vương và thầy Mộ Dung đang cãi nhau ỏm tỏi, chưa để ý đến cô ta.
"Mộ Dung lão tặc, hôm qua ông dám chơi xấu." Thầy Vương giận tím mặt, sùi bọt mép: "Rõ ràng không có hội nghị gì hết, ông gạt tôi chỉ để độc chiếm cơm chiên!"
"Thì sao nào?" Thầy Mộ Dung vênh mặt kiểu "ông làm gì được tôi".
Hôm qua, thầy Vương sắp xếp hàng đến nơi thì bị hiệu trưởng gọi đi gấp vì có việc quan trọng, thế là lỡ mất suất cơm chiên còn thầy Mộ Dung thì ăn được.
Dù bị mưa xối cho ướt như chuột lột, nhưng ông ta vẫn ăn được! Hơn nữa ông ta biết Giản Vân Lam mỗi ngày bán một món khác nhau, hôm nay không mua được thì ngày mai cũng không có món y hệt để ăn.
Thế là về Kinh Đại, thầy Mộ Dung dẫn đám học trò cưng Tạ An Dương đến trước mặt thầy Vương, khoe khoang: "Ôi chao, cơm chiên kìa, cơm chiên khoai tây cay thơm nức mũi kìa, để tôi xem ai không được ăn nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-72.html.]
Thầy Vương suýt ngất vì tức nên hôm nay, ông ta rút kinh nghiệm xương máu, 5 giờ sáng đã mò từ nhà ra quyết tâm phải mua được cơm chiên đúng là oan gia ngõ hẹp, lại phải xếp hàng chung với lão tặc Mộ Dung, hừ.
Lần sau ra đường nhất định phải xem phong thủy mới được ngoài thầy trò Kinh Đại, trong hàng còn có người trong Tập đoàn Viễn Châu nữa. Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Mấy ngày nay ai nấy đều khổ sở, trước khi ông chủ Giản nổi tiếng trên mạng, tuy cơm chiên hơi khó mua nhưng vẫn mua được, giờ thì độ khó tăng lên gấp bội.
Đám chủ quán ăn vặt, dẫn đầu là Ngô Thu Hà, giờ 8 giờ đã dọn hàng, chuyên tâm xếp hàng bảo vệ giấc mơ của mình. Trong đám đông còn có một nhân vật nổi bật.
"Má ơi, đó chẳng phải là Cố đổng sao!" Lâm Thiên Thu thấy Cố Thiên Thừa trong hàng, hoa cả mắt. Anh ta có đức hạnh gì mà được ăn chung một suất cơm chiên với chủ tịch công ty chứ.
Cố Thiên Thừa lại khá hòa đồng, mặc âu phục, tay ôm chú chó cưng Đại Hắc, hiền từ cười chào mọi người: "Chào mọi người, mọi người làm việc vất vả rồi."
Có người tốt bụng nhắc nhở: "Cố đổng, một người chỉ được mua một phần thôi đó dù có cho Đại Hắc giữ chỗ cũng không mua được hai phần đâu ạ."
Nghe vậy, Cố Thiên Thừa lập tức xị mặt, mếu máo: "..."
Ô ô ô, tại sao chứ. Đại Hắc là cục cưng của ông ta mà!
Thầy bói bảo thú cưng là để lấp chỗ con cái, ông ta mua thêm một phần cơm chiên cho con trai thì có gì sai?
Mọi người lại xôn xao bàn tán:
"Mấy người nghe chưa? Hôm qua có hai người đánh nhau vì cơm chiên đó!"
"Thật hả? Nghe nói một người là học bá Kinh Đại, người kia là tổng tài Tập đoàn Viễn Châu."
"Mấy người không hiểu à? Tôi cũng sẽ đánh nhau vì cơm chiên của ông chủ Giản, không ngừng đánh nhau ấy, món cơm chiên ngon thế này chỉ thuộc về một mình tôi thôi, lưỡi của kẻ khác phải móc hết xuống..."
Mọi người kinh hãi nhìn về phía cô gái nói câu cuối, trông bề ngoài thì hiền lành. Cô gái "hì hì" cười một tiếng, âm u lủi đi.
Mọi người: "..."
Khoan đã, cảnh tượng này quen quen... hình như họ gặp ma rồi thì phải! Phía sau đám đông, hai người hôm qua đánh nhau vì cơm chiên đứng im lặng.
Lão Trương tươi cười hớn hở nghiêng tai nghe ngóng, nghe xong thì hỏi hai người: "Cảm giác nổi tiếng thế nào?"
"..."
Ninh Sanh liếc Cố Hành Chu: "Hỏi anh đó, 'bạn tốt' à, cảm giác nổi tiếng thế nào?"
"Thì tất nhiên là cực tốt rồi." Cố Hành Chu giả lả: "Tôi thích nhất là cùng 'bằng hữu' của mình cùng nhau nổi tiếng, đúng không?"
Hai người im lặng... Cha ơi, hơi mất mặt đó. Cuối cùng, trong sự chờ đợi mỏi mòn của mọi người, bóng dáng chiếc xe ba gác quen thuộc từ xa tiến đến.
"Ông chủ Giản đến rồi!"
"A a a a cuối cùng cũng đến, đợi ba tiếng rồi đó."
"Má ơi, mấy người có ngửi thấy không, thơm quá à…"
Nghe ai đó nói vậy, mọi người mới để ý.
Một làn hương thoang thoảng từ xa đến gần, theo gió lan tỏa.
Mùi hương thuần khiết vô cùng, mang theo một vị tiên khó tả, tựa như nước hầm xương ống, mà còn đậm đà hơn nhiều.
Thơm quá đi!
Đặc biệt là đám sinh viên Kinh Đại, mùi nước cốt tươi ngon này khiến họ nhớ đến món hoành thánh canh gà ở cổng nam ngày nào. Chẳng lẽ là...
Ánh trăng sáng đã mất của họ, đã trở lại rồi sao?
"Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu," Giản Vân Lam dừng xe, hai nồi to trên xe ba gác trông rất bắt mắt, anh mở vung nồi nước cốt, chắp tay chào mọi người, khẽ mỉm cười:
"Hôm nay là, cơm chiên Dương Châu!"