Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-04-24 07:12:34
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đúng vậy, các thực khách của cậu. Những ánh mắt chờ mong kia, những cái miệng gào khóc đòi ăn kia, vẫn đang chờ cậu. Cậu đã c.h.ế.t một lần rồi, lần này sống lại có ý nghĩa gì, chính là bất chấp ánh mắt thế tục, làm việc mình muốn làm nhất… bày quầy.
Các thực khách nắm tay nhau, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu:
"Anh đã hứa với chúng tôi, sẽ làm người chăn nuôi cừ khôi mà."
"Ông chủ Giản, anh phải tỉnh lại đi! Anh nói chiến, chúng tôi sẽ cùng anh chiến đến cùng, tuyệt không thỏa hiệp!"
"Yêu anh độc thân đi hẻm tối ~ yêu anh không quỳ bộ dáng ~ yêu anh giằng co quá tuyệt vọng, không chịu khóc! Một! Tràng!"
Mọi người hát vang. Trong đám đông, Giản Vân Lam nhìn thấy những gương mặt quen thuộc mà xa lạ kia, Minh Nhược Côi, Bối Thi Trương Mặc, Ngô Thu Hà, Cố Thiên Thừa, Ninh Sanh, Cố Hành Chu, thầy Vương, thầy Mộ Dung, Lý Vân Đàm, Đình Đình... Họ đều đang nhìn cậu, từ xa trao cho cậu sức mạnh. Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Họ đều tin tưởng cậu. Họ đều đang chờ cơm chiên của cậu! Chiến sao? Chiến chứ bằng giấc mộng hèn mọn. Giản Vân Lam chỉ cảm thấy cả người mình trong nháy mắt tràn đầy sức mạnh, bốc cháy lên.
Cậu giơ tay nắm chặt hướng lên trời, phía sau phảng phất tung bay chiếc áo choàng màu đỏ, cậu nói: "Ai nói đứng ở nơi có ánh sáng mới là anh hùng?"
Anh hùng chân chính, có gan cưỡi xe ba gác tránh né sự truy bắt của thành quản. Ông chủ Giản, tỉnh lại đi thôi!
Mọi người mừng rỡ khóc òa không có thời gian lãng phí, Giản Vân Lam xoay người sải bước lên ghế lái xe ba gác, bật chế độ chạy điện: "Mọi người cùng tôi chạy, theo sát vào."
Dứt lời, chiếc xe ba bánh vù vù xé gió, nhanh chóng lao về phía trước.
"Hay!"
"Chúng ta cùng cậu, chân trời góc biển đều đi nhé!!!"
"Cậu sẽ tạo dựng nên bang phái của riêng mình, ngay trên đống đổ nát này ~"
Trương Mặc và Bối Thi còn đang nhập tâm hát hò, chợt thấy đám đông đã ùa lên, họ cũng nhanh chóng nghiến răng, gia nhập đoàn người và chạy theo nhưng hôm nay Bối Thi không chuẩn bị trước, cô ta đang đi giày cao gót, mới chạy được hai bước đã suýt chút nữa trẹo chân.
"Anh yêu, anh... anh đi đi." Bối Thi mắt rưng rưng, "Không cần phải để ý đến em, ít nhất anh có thể ăn được cơm chiên, như vậy cũng tốt."
"Em nói cái gì vậy."
Trương Mặc trực tiếp bế Bối Thi lên theo kiểu công chúa, điên cuồng chạy về phía trước: "Khi cầu hôn, anh đã hứa rồi, sau này cơm chiên, đều là của em!"
"Oa, đây là tình yêu sao?"
Đám đông xung quanh đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ và chúc phúc. Anh em cơ bắp Vương Đại Song và Vương Tiểu Song cũng không chịu thua kém, Vương Tiểu Song với thân hình vạm vỡ bế anh trai lên theo kiểu công chúa, thâm tình nói: "Anh không sao chứ, đại tiểu thư của em?"
"Đương nhiên không sao." Người anh cơ bắp ngượng ngùng rúc vào lòng em trai.
Đám đông: "???"
Đám đông ngơ ngác nhìn cách đó không xa, Minh Nhược Côi cũng đang đứng trong hàng. Khi đội thành quản tiến đến, cô ta vẫn còn đang thao thao bất tuyệt với đám fan xung quanh, nào là "Minh Nhược Côi không hề quỳ lụy cầu xin ông chủ Giản", "Ai mà chẳng yêu thích cơm chiên", nào là "Khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nhược Côi đẫm nước mắt, cầu xin ông chủ Giản cho cơm chiên".
Hôm nay cô ta cũng đi giày cao gót, mặc một chiếc váy dài thướt tha, đẹp quyến rũ động lòng người. Khi thành quản tới, người đại diện Bối Thi đã được Trương Mặc bế lên chạy nhưng Minh Nhược Côi chỉ có một mình.
Đám fan xung quanh đau lòng không thôi: "Minh tỷ, chị xem chị kìa, bao nhiêu năm nay cũng không chịu tìm bạn trai gì cả, giờ thì chỉ có thể tự mình chạy thôi."
Ai ngờ, Minh Nhược Côi lại cười đầy tà mị nhanh như chớp!
Dường như cô ta đã chuẩn bị sẵn từ trước, trực tiếp cởi giày cao gót, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, không biết từ đâu móc ra một đôi giày thể thao xỏ vào, đồng thời xé toạc chiếc váy dài, để lộ chiếc quần thể thao bên trong, động tác nhanh gọn lưu loát như nước chảy mây trôi. Sau đó cô ta khom lưng, gập gối, hai tay chống xuống đất tạo thành tư thế xuất phát chạy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-75.html.]
Vèo —— phanh!
Bối Thi và Trương Mặc: "???"
Cái bóng đen gì đó vừa vụt qua như tên lửa vậy? Mọi người há hốc mồm, cằm suýt rớt xuống đất chỉ thấy Minh Nhược Côi động tác vừa lưu loát vừa soái khí, đường cong cơ bắp chân thon dài mạnh mẽ, như một cơn gió lướt qua đám đông, vượt mặt mấy người, không chỉ vượt qua đôi tình nhân khanh khanh ta ta Bối Thi và Trương Mặc, thậm chí còn vượt qua cả anh em cơ bắp, chạy thẳng lên hàng đầu!
Ánh mặt trời chiếu rọi lên người cô, cô dùng thực lực chứng minh một cách hùng hồn: Đàn ông, chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của ta!
Cũng đúng lúc này, vì xe ba bánh của Giản Vân Lam chạy quá nhanh, một túi thịt gà viên từ ghế sau văng ra.
Minh Nhược Côi bật người nhảy lên, tư thế tao nhã chụp lấy túi thịt gà viên kia, bế nó lên theo kiểu công chúa, thâm tình nói: "Em không sao chứ, đại tiểu thư của tôi?"
"Đương nhiên em không sao." Thịt gà viên ngượng ngùng rúc vào lòng Minh Nhược Côi.
Mọi người: "??!"
M* quỷ ơi, thịt gà viên biết nói chuyện phía sau đội ngũ vang lên vô số tiếng thét chói tai của các cô gái:
"A a a Minh tỷ! Minh tỷ ngầu quá!"
"Tôi hận vì sao tôi không phải là túi thịt gà viên đó ô ô ô"
"Đi ngang qua cũng bị hớp hồn luôn rồi"
Minh Nhược Côi phóng khoáng vung mái tóc: "Cơm chiên, tôi nhất định sẽ giành được, các cô cứ yên tâm."
Các cô gái lập tức im bặt. Minh tỷ đến để tranh cơm chiên với bọn họ không hề vui vẻ nhưng ở phía kia, một tiểu cô nương mặc đạo bào màu xanh ngọc, tướng mạo tinh xảo, lại nhìn Minh Nhược Côi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Nữ trung hào kiệt, chính là như thế. Hồ Đương Quy vốn chỉ định đứng ngoài cuộc, nhưng thấy Minh Nhược Côi thể hiện khí phách như vậy, cô bé rốt cuộc không nhịn được mà ra tay.
Đội thành quản sắp tóm được Giản Vân Lam, nhưng đột nhiên, trước mắt họ hiện lên một mảnh... Lầu ảo ảnh trên biển?
Cảnh tượng lầu ảo ảnh trên biển kia giống như một rừng đào, lại giống như vô số thế giới kỳ lạ xuất hiện trước mắt, tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng khi họ tỉnh táo lại, thì phát hiện chiếc xe ba bánh đã chạy xa tít mù khơi!
"Chết tiệt."
Đám thành quản nghiến răng, tăng tốc độ còn Hồ Đương Quy thì xuyên qua đám đông, chạy đến bên cạnh Minh Nhược Côi.
Khuôn mặt trắng như búp bê sứ của cô bé ửng hồng, đôi mắt to lấp lánh sáng lên: "Này cô bé, bần đạo rất thưởng thức khí tiết của cô, nữ nhân nên như vậy. Nữ nhân không có đàn ông cũng như cá không có xe đạp!"
Minh Nhược Côi không hiểu gì cả: "Tiểu cô nương, em cũng đến mua cơm chiên à? Tôi sẽ không thua em đâu!"
Hai người cứ thế mỗi người nói một kiểu, thế mà lại chạy cùng nhau rất hòa hợp. Ở giữa đội ngũ.
Cố Thiên Thừa được Đại Hắc kéo đi, thở hồng hộc mà chạy. Tuy rằng ngày thường ông ta siêng năng rèn luyện, nhưng tuổi tác cũng đã cao, thật sự không chạy lại đám thanh niên cũng giống như ông còn có thầy Vương và thầy Mộ Dung.
Hai vị vừa chạy, vừa cãi nhau chí chóe, không ai chịu thua ai, chạy đến mồ hôi nhễ nhại... Tiểu Giản, ăn được một chén cơm chiên của cậu, thật không dễ dàng gì mà!
Ba vị đại lão tâm ý tương thông từ xa. Vào một buổi sáng thứ bảy bình thường như bao ngày. Người đi đường ở Vân Xuyên khu đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu:
Một chiếc xe ba bánh lao vun vút phía trước, thành quản đuổi theo phía sau. Đằng sau xe ba bánh, còn có một đám đông hùng hậu đuổi theo.
Không chỉ có học bá Kinh Đại, đỉnh lưu minh tinh Cố Nhược Côi, thậm chí còn có cả chủ tịch tập đoàn Viễn Châu, cùng viện sĩ và các giáo sư của Kinh Đại?!
Người đi đường trợn mắt há hốc mồm. Được, được lắm, thật điên rồ…