Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:25:42
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa đám đông, Đại Hắc, chú chó vô tư lự, tung tăng chạy loạn. Là một chú chó vô lo vô nghĩ, Đại Hắc chẳng hiểu vì sao mọi người lại cuống cuồng bỏ chạy đến cả chủ nhân vốn luôn chú trọng dưỡng sinh, tập thái cực quyền cũng thở hồng hộc, giờ cũng đang cắm đầu chạy thục mạng.
Điều nó hiểu chỉ là: [Ôi chao! Mọi người đang chơi đùa với mình!]
Nó và mấy huynh đệ tỷ muội vẫn thường chơi trò này. Bọn nó đột nhiên tăng tốc, thi xem ai chạy nhanh hơn. Đại Hắc ngây thơ cho rằng tình hình hiện tại cũng không khác mấy, chỉ là đối tượng thi chạy đã thay đổi, từ huynh đệ tỷ muội thành những con người kia thôi.
Nó nhất định phải chứng minh cho chủ nhân thấy, nó mới là chú chó dũng mãnh và thần tốc nhất. Thế là, Đại Hắc vui sướng lè lưỡi, vừa ca hát vừa tiến lên mạnh mẽ kéo Cố Thiên Thừa đang nắm dây xích chó lảo đảo phía sau như một cái túi ni lông bay phấp phới...Hoàn toàn không quan tâm chủ nhân sống ch*t ra sao.
Cố Thiên Thừa chân này đá chân kia, miệng sùi bọt mép. Ông ta chỉ cảm thấy mình thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cả người chỉ còn treo lơ lửng một hơi, sắp tạch đến nơi.
Thầy Vương và Thầy Mộ Dung đang thở hồng hộc chạy trối ch*t, bỗng dưng một con ch.ó đen xì vụt qua bên cạnh. Hai người họ đã cố hết sức để giữ vững vị trí, thế mà vẫn bị một con ch.ó vượt mặt.
Thầy Mộ Dung liếc xéo Thầy Vương, chế giễu: "Ố ồ, Vương Kiến Hoa, chẳng phải ông vẫn luôn khoe mình càng già càng dẻo dai, chạy nhanh như bay sao? Sao giờ đến con ch.ó cũng chạy không lại?"
Thầy Vương đang chạy bán sống ch*t, mặt đỏ như gấc. Nghe vậy, ông tức giận đến râu ria dựng ngược: "Mộ Dung lão tặc, ông còn dám nói tôi? Ông... ông khá hơn được là bao? Chẳng lẽ ông chạy nhanh hơn chó chắc? Hừ, chỉ giỏi mồm mép thôi."
"Ai bảo, ai bảo tôi chạy không lại chó." Thầy Mộ Dung không chịu thua, dù cũng đang thở dốc: "Nãy giờ tôi vẫn đang giấu nghề thôi, sợ ông thua thảm quá để tôi cho ông thấy thực lực thật sự của tôi."
Thầy Mộ Dung nghiến răng dồn sức, lao vọt về phía trước như chim én, thật sự bỏ xa Đại Hắc một đoạn. Cả đời này thầy Vương có thể nhẫn nhịn mọi thứ, nhưng tuyệt đối không thể nhẫn nhịn việc bị Thầy Mộ Dung vượt mặt.
Thấy thầy Mộ Dung bộc phát, ông cũng liều mạng với đống xương cốt già nua, hét lớn một tiếng, cả người bừng lên một loại khí tràng tựa như vụ nổ vũ trụ, lao về phía trước, thế mà cũng vượt qua được Đại Hắc.
Các tiến sĩ Hàn Lâm liếc nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng kinh hãi: "Tổn thọ, thầy hướng dẫn bạo mode rồi!"
Thầy Vương và Thầy Mộ Dung một lần nữa chạy song song.
"Hừ, xem ra ông cũng có chút bản lĩnh."
"Ông cũng không kém, nhưng lão phu vẫn mạnh hơn!"
Nhưng chưa kịp để hai người tự hào về thành tích của mình, Đại Hắc vừa bị bỏ lại phía sau đã "gâu" một tiếng, lao lên:
"Hắc hắc, hai người này muốn thi chạy với mình à?"
"Ôi chao, mình sẽ không nhận thua đâu. Mình phải chứng minh cho chủ nhân thấy, mình là người chạy nhanh nhất trong cuộc thi này!"
Đại Hắc cũng song song với hai người, thế là, Thầy Vương, Thầy Mộ Dung và Đại Hắc thi nhau so kè, không ai chịu thua ai, không ai cam lòng tụt lại phía sau. Hai vị giáo thụ tung ra những tuyệt chiêu tủ, Đại Hắc cũng dùng hết mọi thủ đoạn. Cả ba cứ thế lao về phía trước, nhiệt huyết sôi trào, tựa như anh hùng tương ngộ, vừa thi thố vừa thưởng thức lẫn nhau thật là một cuộc so tài vui vẻ tràn trề…
Với điều kiện là, bỏ qua việc Cố đổng bị kéo lê lết đằng sau Đại Hắc, bị dây xích chó giật cho bay loạn trên không trung.
Cố Thiên Thừa: "..." Có ai đến quản cái con ch.ó này giùm ông ta không hả!
Báo cáo lên trên, tôi muốn báo lên trên! Đám đông đồng loạt nhìn nhau với ánh mắt cảm thông sâu sắc. Trong đó còn có thuộc hạ của tập đoàn Viễn Châu. Bọn họ kinh hãi tột độ khi chứng kiến Cố đổng của mình bị Đại Hắc lôi đi như diều. Cả người chủ tịch đã tái mét, khóe môi nở một nụ cười an tường, toàn thân được bao phủ bởi ánh hào quang thánh thiện.
"..."
Công nhân tập đoàn Viễn Châu kinh hãi.
"Xong rồi, chủ tịch sắp đi chầu trời rồi!!!"
May thay, đúng lúc này, chiếc xe ba gác phía trước đột ngột dừng lại. Giản Vân Lam nhảy xuống xe ba gác, nhìn đông ngó tây. Bọn họ đã quẹo vào một con hẻm nhỏ. Thoạt nhìn, hình như... đã cắt đuôi được đám thành quản không thể lãng phí dù chỉ một giây, Giản Vân Lam lập tức dựng nồi lên, bắt đầu xào cơm.
"Xào rồi! Cậu ấy xào rồi!"
Mọi người mừng rỡ đến phát khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau: "Chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã tự mình mở ra một con đường sống, lại có cơm chiên để ăn rồi!"
Mà Cố Thiên Thừa, người vừa thở được một hơi, vịn vào góc tường, cũng mừng rỡ đến phát khóc: "Tôi làm được rồi! Tôi sống sót rồi! Khụ khụ."
Thầy Vương và Thầy Mộ Dung thì trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai: "Là tôi chạy nhanh hơn!"
"Vớ vẩn! Rõ ràng là tôi vượt qua vạch đích trước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-76.html.]
"Vạch đích đâu ra? Ông tự biên tự diễn đấy à!"
Cả hai đồng loạt nhìn về phía Đại Hắc: "Cẩu cẩu, mày nói xem, ai chạy nhanh hơn?"
Đại Hắc chớp chớp đôi mắt to vô tội: "Gâu gâu?"
Theo dây xích chó của Đại Hắc, tầm mắt của hai vị giáo thụ đồng loạt di chuyển lên trên, thấy Cố Thiên Thừa với sắc mặt tái nhợt như quỷ.
"Hô!"
Hai vị giáo thụ tức khắc kinh hãi. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Đằng sau... còn có người à?"
"Thật là mạo muội quá!"
"Ông chủ Giản, cơm chiên của chúng tôi đâu…"
"Thành quản đuổi đến nơi rồi, cơm chiên còn ăn được không. QAQ"
"Đói bụng quá! Chạy xong càng đói bụng hơn. Giờ tôi có thể ăn tươi nuốt sống một người đấy."
Các thực khách đều đầy mặt mong chờ vây quanh lại.
"Mọi người chờ một lát, ai cũng có phần." Giản Vân Lam lau mồ hôi trên trán, trong ánh mắt cũng ánh lên niềm vui mừng vì sống sót sau t*i nạn.
Giản Vân Lam thoăn thoắt đảo cơm, đập trứng gà vào. Mùi thơm nức mũi lập tức xộc lên. Ngay sau đó là cơm dưới những lần đảo điêu luyện, cơm và trứng gà hòa quyện đều vào nhau, tạo nên một màu vàng đồng óng ánh đẹp mắt và ngon miệng nhưng mà, biến cố lại một lần nữa ập đến.
"Báo…"
Một giọng nữ cao vút và bi tráng từ xa vọng lại là bà chủ tiệm bánh bao Ngô Thu Hà đang phóng xe điện đến. Bà ta vội vã chạy tới từ đằng xa. Đám đông tự giác nhường cho bà ta một lối đi. Ngô Thu Hà phanh gấp trước mặt Giản Vân Lam, chắp tay nói: "Bệ hạ... à không, Ông chủ Giản, thành quản lại đến nữa rồi!"
"Chúng ta... chúng ta căn bản chưa cắt đuôi được bọn họ. Bọn họ vẫn đang bám theo phía sau chỉ cần rẽ qua khúc cua kia là bọn họ sẽ phát hiện ra cậu ngay."
Giản Vân Lam cũng có chút hoảng hốt: "A, vậy phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Ngô Thu Hà chợt lóe lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ túc sát. Bà ta phảng phất như đã hạ quyết tâm, nắm lấy tay Giản Vân Lam, trịnh trọng và bi tráng nói: "Tôi và các huynh đệ sẽ đi dụ bọn họ đi. Ông chủ Giản, anh dẫn mọi người…"
"Chạy đi!"
"Sao có thể hy sinh các chị được?" Giản Vân Lam rưng rưng nước mắt.
"Không cần nhiều lời." Ngô Thu Hà cười, lắc đầu: "Ông chủ Giản, lần sau gặp lại trên giang hồ, cho tôi ăn thêm một chén cơm chiên là được."
Còn người chồng của chị, Bao Mãn Mãn, mặc bộ đầu bếp, đội mũ đầu bếp, lưu luyến không rời, nhu tình như nước mà nép vào bên cạnh chị: "Thân ái, em nhất định phải bình an trở về đấy! Sau khi em trở về, chúng ta sẽ đi kết hôn."
Ngô Thu Hà trầm giọng nói: "Ừ."
"Nếu có thể sống sót trở về, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ chia lìa nữa."
Mọi người: "..."
"Hai người rốt cuộc đang dựng flag gì vậy hả!!"
"Hơn nữa hai người không phải kết hôn hai mươi mấy năm rồi sao?"
Không còn thời gian để kéo dài nữa, Ngô Thu Hà và những chủ quầy ăn vặt khác đồng loạt móc từ trong túi ra một chiếc khăn đỏ. Trên đó viết mấy chữ "Quán ăn vặt dưới lầu tập đoàn Viễn Châu".
Bọn họ buộc chiếc khăn đỏ lên đầu, lộ ra ánh mắt kiên nghị và t*ng thương.
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn."
"Các huynh đệ, xông ra ngoài, mở một con đường m.á.u cho Ông chủ Giản!!!"