Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-26 09:29:37
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quầy ăn vặt ở chợ sáng.

 

Thầy Vương và thầy Mộ Dung ân cần nhìn Cố Thiên Thừa một cái: "Cảm lạnh à?"

 

Vì sự kiện xe ba gác, mấy người đã kết thành bạn vô cùng sâu sắc.

 

"Không." Cố Thiên Thừa xoa xoa mũi, trong lòng cảm thấy kỳ quái: "Không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy..."

 

Hình như con trai ông ta, ở bên ngoài nhận thêm ông nội, thôi vậy. Chuyện nhỏ nhặt như thế, sao so được với cơm chiên quan trọng có được cơm chiên, ba người vui vẻ vùi đầu ăn không hề để ý đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia.

 

Coi như là bồi thường cho việc đã chở xe ba gác lâu như vậy, đây đều là bọn họ nên được mà bên kia, Ninh Sanh vẫn đang vác Cố Hành Chu chạy bán sống bán chết.

 

Y chạy quá nhanh, gần như thành một cái bóng mờ, bởi vậy khi một chiếc xe đạp đột ngột lao ra phía trước, Ninh Sanh căn bản không kịp phanh lại, trực tiếp đ.â.m sầm vào xe đạp!

 

Trên xe đạp cũng không có người, chủ xe còn đang đuổi theo phía sau, đây là một đoạn đường xuống dốc, còn Ninh Sanh bọn họ chạy theo hướng lên dốc, hiển nhiên là chủ nhân lái xe nửa đường nhảy xe, xe đạp không dừng lại được, cứ thế lăn xuống thấy xe đạp đ.â.m trúng người, những người xung quanh đều há hốc mồm.

 

"Híttt… lần này nặng à nha!"

 

"Nhìn thôi cũng thấy đau..."

 

Ngay khoảnh khắc va chạm với xe đạp, Ninh Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc té ngã, y nhắm mắt lại, nín thở, trong khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung các giác quan đều trở nên vô cùng nhạy bén nhưng, cơn đau như tưởng tượng lại không đến.

 

Đúng hơn thì, y cảm giác mình như đụng vào một cái đệm, cái đệm kia giúp y giảm xóc, bởi vậy Ninh Sanh gần như chỉ chạm nhẹ vào mặt đất.

 

Ninh Sanh mở mắt ra, nhìn cái 'đệm' kia, trong lòng y có chút chấn động. Cố Hành Chu chủ động đỡ cú va chạm cho y, vì sao?

 

Cố Hành Chu chủ động dang tay chân ra làm đệm thịt, đôi mắt đen sâu thẳm, lộ ra một nụ cười thành thục: "Người đẹp, em yêu anh sao?"

 

Ninh Sanh: "..."

 

"Anh có mục đích gì?" Ninh Sanh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

 

Cố Hành Chu đối tốt với y, nhất định là có dụng ý kín đáo đây là điều Ninh Sanh ngầm thừa nhận trong lòng nhưng vẻ mặt Cố Hành Chu lại có chút tổn thương.

 

Hóa ra trong lòng Ninh Sanh, hình tượng của hắn lại là như vậy. Nếu hắn nói, khoảnh khắc vừa rồi là hắn hành động bản năng, căn bản không kịp suy nghĩ thì sao. Đương nhiên, nghĩ kỹ lại... Cố Hành Chu cũng không phải hoàn toàn không có mục đích.

 

Cố Hành Chu cẩn thận liếc trộm biểu cảm của Ninh Sanh, nói: "Tôi giúp cậu, cơm chiên có thể chia cho tôi một phần ba không?"

 

Ninh Sanh: "Anh nằm mơ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-82.html.]

Cố Hành Chu: "..." Đáng ghét, kế hoạch thất bại. Bất quá, vấn đề này của Cố Hành Chu lại nhắc nhở Ninh Sanh. Y trực tiếp xốc Cố Hành Chu lên lần nữa, không rảnh bận tâm đến đám đông vây xem và chủ xe đạp đang kinh ngạc, tiếp tục chạy như bay về phía trước không nhanh chân lên thì không đuổi kịp cơm chiên mất!

 

Quầy ăn vặt ở chợ sáng, bên cạnh xe ba gác. Giản Vân Lam mặc tạp dề, thuần thục múc ra một nồi cơm chiên mới. Cơm chiên vừa ra khỏi nồi, tiếng nuốt nước miếng trong đám đông đã không ngừng vang lên. Edit: Hoa Thuỷ Tinh

 

"Đến số 68, 69." Giản Vân Lam nói: "Đây là cơm chiên của ai, lên nhận đi."

 

Trong đám đông lập tức nhốn nháo, mỗi lần Giản Vân Lam xới cơm chiên ra, mọi người ít nhiều gì cũng mất đi lý trí, muốn nhận vơ không ít. nhưng con ch.ó lớn tên Mao Mao kia, không biết có phải có dị năng gì không, cho dù mọi người chen lấn xô đẩy khiến thứ tự lộn xộn hết cả lên, nó vẫn có thể phân biệt chính xác ai chen ngang, ai không.

 

Giản Vân Lam gọi ba lần, nhưng người nhận cơm chiên vẫn chưa tới chẳng lẽ bị tụt lại phía sau. Trong mắt Giản Vân Lam thoáng hiện một tia tiếc nuối, những người xung quanh thì mắt sáng rực lên.

 

Tốt quá rồi, bớt đi hai đối thủ cạnh tranh nhưng ngay khi Giản Vân Lam hắng giọng, chuẩn bị gọi vị khách tiếp theo thì. Trong đám đông, lao tới một bóng người tuyệt đẹp, thanh niên kia tướng mạo thanh lãnh, mày thanh mắt sáng, đuôi mắt có nốt ruồi lệ rực rỡ lấp lánh.

 

Trong tay y, còn vác một người mặc tây trang, thân hình cao lớn... người. Kỳ lạ, vì sao bọn họ lại dùng từ 'vác' nhỉ. Tổ hợp kỳ lạ này, trong sự lộn xộn lại lộ ra một tia hài hòa, trong hài hòa lại lộ ra một tia thái quá khiến mọi người xem đến ngây người.

 

"Ông chủ Giản, cơm chiên..." Thanh niên thanh lãnh kia dừng lại trước mặt Giản Vân Lam, ánh mắt d.a.o động, trong giọng nói ẩn chứa sự cuồng nhiệt: "Là của tôi!"

 

Giản Vân Lam khẽ mỉm cười, đưa cơm chiên qua: "Chúc quý khách ngon miệng."

 

Ánh mắt Ninh Sanh trong nháy mắt trở nên nóng rực vô cùng. Cơm chiên màu vàng óng ánh mê người, hạt cơm rõ ràng, điểm xuyết tôm bóc vỏ và xúc xích, dầu bóng loáng, tỏa ra hương thơm nồng đậm!

 

Trong mắt y đã không còn chỗ cho bất kỳ người hay sự vật nào khác, toàn bộ tâm trí, toàn bộ thế giới của y đều chỉ còn lại chén cơm chiên này, và ông chủ quầy cơm chiên đang mỉm cười đưa cơm cho y… Giản Vân Lam!

 

Ninh Sanh ném “đồ vật” đang ‘vác’ trên tay xuống đất, dang hai tay ra, kích động đón lấy chén cơm chiên tỏa ánh vàng kia. Y ôm chặt cơm chiên vào lòng, chỉ cảm thấy trái tim xưa nay chưa từng vui sướng, an tĩnh, hạnh phúc đến thế.

 

Cố Hành Chu bị Ninh Sanh ném thẳng xuống đất: "???"

 

Hơn nữa, vì hắn bị Ninh Sanh vác úp mặt xuống nên khi Ninh Sanh vừa ném như vậy, hắn trực tiếp va chạm mặt đất, 'rầm' một tiếng ngã xuống, ngũ quan xô lệch, mặt mũi dữ tợn.

 

Cố Hành Chu: "..."

 

Có ai đến quản xem hắn còn sống hay ch*t không vậy nhưng rất nhanh, Ninh Sanh lại lần nữa ý thức được sự tồn tại của Cố Hành Chu không phải vì Ninh Sanh quá tốt bụng mà là...

 

"Số 69 đâu?" Giản Vân Lam vẫn còn bưng một phần cơm chiên: "Số 68 có người nhận rồi, số 69 của ai? Không ai nhận thì tôi cất đi nhé."

 

Nghe vậy, Ninh Sanh nhanh chóng lôi Cố Hành Chu từ dưới đất lên, 'vô cùng dịu dàng' vỗ vỗ bụi trên người hắn, như hiến vật quý đẩy đến trước mặt Giản Vân Lam, nói:

 

"Đây là cơm chiên của bạn tôi, chúng tôi cùng nhau xếp hàng." Y nhìn về phía Cố Hành Chu, trong ánh mắt có sự uy h*ếp không lộ liễu: "Đúng không, bạn hiền?"

 

Cố Hành Chu: "...Đúng vậy."

 

 

Loading...