Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-04-26 09:31:17
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Vân và Lý Minh Hi ngồi cùng nhau. Hai người mỗi người cầm một phần cơm chiên, vừa đi vừa ăn, trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc giống nhau nhưng Lý Vân là người không chịu ngồi yên một chỗ, ăn được hai miếng của mình, liền không nhịn được mà ngó nghiêng sang bát của Lý Minh Hi:

 

"Anh hai à, sao cơm chiên của anh trông ngon hơn của em vậy?"

 

Lý Minh Hi bất đắc dĩ đẩy đầu cô ta: "Em lúc nào cũng vậy, rõ ràng hai chúng ta giống nhau như đúc."

 

Họ là anh em sinh đôi, từ nhỏ ăn mặc chi tiêu đều giống nhau nhưng Lý Vân luôn tò mò về phần của Lý Minh Hi. Cơm chiên của Lý Minh Hi, cô ta muốn nếm một miếng, thú nhồi bông của Lý Minh Hi, cô ta lén ôm ngủ. Cặp sách của Lý Minh Hi, cô ta cũng muốn treo lên chiếc nơ con bướm của mình và Lý Minh Hi luôn nhường cô ta.

 

Alý Minh Hi luôn nhường cô ta. Thời còn bé, một Lý Vân nhỏ xíu lẽo đẽo theo sau anh ta, như một chú sâu nhỏ, líu ríu gọi anh ta là anh hai. Lý Minh Hi chưa từng nói với Lý Vân rằng, 5 tuổi năm ấy, cậu nhóc Lý Minh Hi còn sún răng đã kiêu hãnh và tự hào biết bao khi giới thiệu với bạn bè: "Đây là em gái tớ, đáng yêu không ngay cả ngôi sao trên trời, tớ cũng muốn hái xuống cho em ấy!"

 

Cố Thiên Thừa và Đại Hắc ngồi ở một bên. Cố Thiên Thừa tỉ mỉ nhấm nháp cơm chiên, ông ta lấy ra một tấm ảnh từ trong ngực, trên ảnh chụp người vợ đang cười vô tư lự nụ cười ấy chưa bao giờ phai nhạt theo thời gian.

 

"Đại Hắc à." Cố Thiên Thừa xoa đầu Đại Hắc. Đại Hắc dụi vào người ông ta, vội vàng ngẩng đầu đặt móng vuốt lên đầu gối Cố Thiên Thừa.

 

"Tao vốn dĩ cho rằng, tao đã quen rồi sẽ không còn khổ sở vì sự ra đi của bà ấy nữa…" Cố Thiên Thừa cười cười, lấy khăn tay lau khóe mắt: "Nhưng... hôm nay, khi ăn món cơm chiên ngon như vậy, tao đột nhiên lại nghĩ… tao nghĩ, nếu A Nguyệt còn ở đây, món cơm chiên ngon như vậy, chắc chắn bà ấy cũng sẽ thích lắm." Đại Hắc ngẩng đầu "gâu gâu" hai tiếng, không hiểu vì sao chủ nhân lại khóc.

 

Ở chỗ Minh Nhược Côi và các fan.

 

"Minh tỷ, cơm chiên ngon quá trời luôn!" Các fan vừa cầm bát cơm chiên, vừa rưng rưng nước mắt nói với cô ta: "Bọn em đã bảo rồi mà, đi theo chị là được ăn đồ ngon!"

 

Minh Nhược Côi giơ ngón tay cái lên, làm dấu ok.

 

"Minh tỷ, bước tiếp theo chị có kế hoạch gì ạ?"

 

Minh Nhược Côi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh bao la, gió thổi qua mái tóc, đôi mắt cô ta sáng ngời vô cùng, không hề che giấu khát vọng. Ngày đó không biết có bao nhiêu người sau lưng chỉ trò, bàn tán cô ta, hiện giờ cô ta muốn thử sức...

 

"Bước tiếp theo sao." Minh Nhược Côi ăn xong một miếng cơm chiên lớn, nở nụ cười.

 

Cô ta tự dựng lên trước mặt một bức tường thành kiên cố với những rào cản văn hóa, kỳ thị chủng tộc sự thiếu hiểu biết và thiếu thiện ý, vô số lời chỉ trích chĩa vào sống lưng, hòng đẩy lùi cô ta nhưng cô ta lại càng muốn phá tan bức tường tạp nham này. Cô ta muốn nhanh chóng đến xem thế giới bao la ngoài bức tường kia.

 

Nàng nói: "Trước thực hiện một mục tiêu nhỏ nhé, mang tượng vàng Oscar về đã, thế nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-84.html.]

Nơi Lâm Thiên Thu cùng các đồng nghiệp.

 

"Ăn xong phần cơm chiên này, lát nữa mọi người cùng nhau đi xem phim nha? Tớ xin được vé miễn phí từ chỗ ông chủ Giản đó." Lâm Thiên Thu vui vẻ vừa nhai cơm chiên vừa đề nghị.

 

"Hay đó!" Mọi người đều cười còn nhớ ngày đầu Lâm Thiên Thu mới vào làm, anh ta còn nhút nhát đến mức không dám nói to nữa kia. Chớp mắt một cái, anh ta đã là một người có thể một mình gánh vác mọi việc rồi, 5 lon Coca chạm vào nhau, bọt khí sủi tăm ùng ục, tự do phun trào trong không trung.

 

Nơi của Ngô Thu Hà cùng những chủ quầy ăn vặt. Bọn họ thở hồng hộc ngồi bên đường, mồ hôi nhễ nhại, ngước nhìn trời.

 

"Giờ này, mọi người chắc đang ăn cơm chiên rồi nhỉ." Ngô Thu Hà cảm khái: "Hôm nay cơm chiên chắc chắn ngon lắm đây."

 

Mọi người cười cười, đúng vậy, họ đã bỏ lỡ bữa cơm chiên nhưng mà... họ không hối hận. Từ xa có một bóng người chạy tới là A Ngô, chủ quầy bánh tay trảo, ôm tám chín phần cơm chiên, chia cho mọi người: "Ông chủ Giản dặn để phần cho mọi người!"

 

Mắt ai nấy sáng lên, nhận lấy cơm chiên, nhìn nhau.

 

"Đáng lẽ không nên nghi ngờ cậu ta."

 

"Đúng vậy, tôi còn khó dễ Tiểu Giản ngay từ đầu nữa chứ."

 

"Haiz, người già rồi, hay cố chấp thật." Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng chẳng ai động đũa. Mọi người cười, ánh mắt thúc giục, nhìn về phía Ngô Thu Hà: "Ngô tỷ, chị là người tiên phong của chúng ta, chị ăn trước đi."

 

Ngô Thu Hà cũng không khách khí, mở hộp cơm chiên ra ăn một miếng thật to, giơ ngón tay cái lên, Ngô tỷ tán thành. Mọi người ngươi một câu ta một câu trò chuyện, ăn đến quên hết mọi thứ.

 

Mười năm trước, lần đầu tiên Ngô Thu Hà bày quầy bán bánh bao dưới lầu tập đoàn Viễn Châu, khi đó chỉ có một mình bà ta. Dần dà, càng ngày càng có nhiều người đến, nào là lão Trần bán bánh rán giò cháo quẩy, rồi A Ngô bán bánh tay trảo, tiểu Lượng bán sữa đậu nành bánh quẩy...

 

Bọn họ vô cùng náo nhiệt, bao năm qua, đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu thăng trầm.

 

"Năm mới, mong Ngô tỷ chỉ giáo nhiều hơn!"

 

"..."

 

Giản Vân Lam vẫn thuần thục múa may xẻng, đảo muôi. Thao Thiết uy phong lẫm lẫm bảo vệ bên cạnh cậu được bao bọc trong hạnh phúc và mãn nguyện, Giản Vân Lam tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng như pháo hoa, đôi mắt cong cong, ánh lên màu xanh nhạt của bầu trời những tiếc nuối đời trước, những tâm nguyện chưa thành, giờ phút này đều được thoả mãn... Quả nhiên, bán hàng rong là điều vui sướng nhất trên đời!

 

Hôm nay trời quang đãng. Ánh thu ấm áp tưới xuống, gió luồn qua lay động bóng cây, lá cây thì thầm to nhỏ. Một chiếc lá rụng bị gió cuốn đi, bay qua đám đông cười nói. Chiếc lá chao đảo trong gió, dừng lại trong vòng tay những người thân yêu, lướt qua ống tay áo của những người bạn chí cốt, rồi lưu luyến trong lòng bàn tay của người yêu nhưng chiếc lá cuối cùng cũng bay xa.

Loading...