Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-04-28 05:21:33
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhanh, Giản Vân Lam đã hoàn tất thủ tục xuất viện. Mặc dù bác sĩ gợi ý, khuyên cậu nên ở lại viện thêm hai ngày để tĩnh dưỡng và theo dõi nhưng Giản Vân Lam từ chối.
Cậu không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa, cậu muốn bày quầy! Tính từ lần bày quầy trước đã trôi qua ba giờ năm mươi phút sáu mươi hai giây, ngọn lửa bày quầy trong cậu vẫn đang bùng cháy dữ dội, thôi thúc cậu trở về “chiến trường” của mình... trước cổng bệnh viện, một chiếc Lamborghini quen thuộc đang chờ sẵn.
Tài xế Thục quen thuộc cười vẫy tay với cậu: "Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng xuất viện mọi thứ đều ổn chứ ạ?"
"Cũng tạm." Ánh mắt Giản Vân Lam có chút kỳ lạ. Sau khi lên xe, chiếc Lamborghini phóng nhanh như chớp, phong cảnh ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, và rồi xe dừng lại trước biệt thự của thành phố L.
Quản gia mặc áo bành tô cung kính tiến lên đón: "Thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về! Đại nhân Thao Thiết và đại nhân Cửu Vĩ Hồ đã chờ ngài rồi ạ!"
Giản Vân Lam: "?"
Khoan đã, chẳng phải cậu xuyên đến một thế giới khác sao. Vì sao cậu vẫn ở biệt thự này, tài xế và quản gia vẫn quen thuộc như đúc vậy. Hơn nữa, theo lời quản gia nói Thao Thiết cũng theo tới nhưng Cửu Vĩ Hồ là ai?
Giản Vân Lam hoảng hốt, cậu có chút không phân biệt được mình đang ở đâu nhưng cậu ngửi thấy mùi lẩu cay nhàn nhạt trên người mình. Cậu thật sự đã đến thế giới ABO, và là một Alpha mang mùi lẩu cay.
Giản Vân Lam gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng bước vào biệt thự. Vừa đẩy cửa ra, một bé gái với hai búi tóc tròn xoe, đôi mắt to đen láy chớp chớp, lao về phía anh:
"Chủ nhân, người về rồi à…"
Cô bé mặc một bộ đạo bào màu xanh lơ vân văn, sau lưng còn đeo một thanh kiếm gỗ đào, tay bưng một chiếc đèn hình hoa sen. Cô bé có vẻ ngoài đặc biệt tinh xảo đáng yêu, làn da trắng như tuyết cả người giống như một con búp bê sứ chỉ là trong ánh mắt cô bé lại có vẻ già dặn không phù hợp với cơ thể hiện tại còn có một tia mị hoặc khiến người tôi vô thức tin tưởng.
Giản Vân Lam: "... Cô là?"
Cậu không nhớ nhà mình có một bé gái như vậy.
Cô bé đứng trước mặt Giản Vân Lam, đôi mắt to sáng lấp lánh chớp chớp nhìn cậu: "Chủ nhân, tôi là Hồ Đương Quy nha, chủ nhân còn nhớ không, trước đây chủ nhân đã cho tôi một phần cơm chiên, còn gọi tôi là bảo bối nữa mà…"
Bình thường Hồ Đương Quy không nói chuyện kiểu này, nhưng cô muốn để lại ấn tượng tốt cho Giản Vân Lam, Hồ Đương Quy cố ý làm giọng cao lên nỗ lực đạt tới thanh âm ‘cô bé' đáng yêu mà mọi người vẫn nói.
Đúng vậy, sau khi ăn xong chén cơm chiên kia, Hồ Đương Quy đã ngộ ra. Hiện tại, bản mạng pháp khí của cô đã tìm được, không còn gì có thể hạn chế cô vân du tứ phương nữa... nhưng thay vì cứ lang thang một mình, bữa no bữa đói như vậy, chi bằng tìm cho mình một chỗ dựa mà ông chủ Giản nấu cơm ngon như vậy, chẳng phải là một chỗ dựa cứng đó sao.
Thú nhân vĩnh viễn không làm nô lệ, trừ phi được bao ăn bao ở đi theo Giản Vân Lam, vốn dĩ Giản Vân Lam cũng muốn đến các thế giới cẩu huyết để bày quầy, điều này trùng hợp với mục tiêu 'chỉnh đốn toàn bộ lũ não tàn yêu đương' của Hồ Đương Quy. Đương nhiên quan trọng nhất là, đi theo Giản Vân Lam, cô sẽ có vô vàn mỹ thực để ăn.
Hắc hắc, kế hoạch thành công... Lúc này Hồ Đương Quy còn chưa biết, người trước mặt mình là một “hố đen” như thế nào. Nếu Thao Thiết vừa thức đêm viết báo cáo xong biết được ý tưởng của cô, chắc chắn sẽ cười nhạo một tiếng nói cô ngây thơ không hiểu sự đời nhưng trên đời này, có những con đường vòng vẫn cần phải tự mình đi qua mới biết được.
"Chủ nhân, tôi muốn giúp cậu làm việc, tôi rất chăm chỉ, bưng trà rót nước đ.ấ.m chân đ.ấ.m lưng đều được." Hồ Đương Quy đếm trên đầu ngón tay: "Cậu cũng không cần trả tiền công cho tôi chỉ cần bao tôi ngày ba bữa là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-89.html.]
Giản Vân Lam tự tay làm ngày ba bữa, đó là thứ tốt mà hoàng kim vạn lượng cũng không đổi được. Nghe cô nói vậy, Giản Vân Lam lại có chút khó xử dù là một ông chủ lòng dạ hiểm độc như cậu, vẫn có những điểm mấu chốt không thể bỏ qua. Giản Vân Lam thở dài, nói: "Nhưng mà, tôi không thuê lao động trẻ em."
Hồ Đương Quy: "..."
Giây tiếp theo, trước mắt Giản Vân Lam kim quang chợt lóe. Cô bé với hai búi tóc tròn biến mất thay vào đó, là một mỹ nhân mặc cung trang phức tạp. Cô xinh đẹp đến mức áp đảo giới tính. Mỹ nhân nghiêng người dựa vào sô pha, tóc đen lượn lờ, thiên kiều bá mị tay cầm một chiếc tẩu.
Phía sau mỹ nhân, chín chiếc đuôi hồ ly lắc lư như làn khói. Mỹ nhân mị nhãn như tơ nhìn về phía Giản Vân Lam, khóe môi nở một nụ cười minh diễm động lòng người, cô nhẹ giọng, nói: "Chủ nhân, tôi mới chín ngàn tuổi, ngài có thể yên tâm thuê tôi mà."
Là một Cửu Vĩ Hồ, từ trước đến nay Hồ Đương Quy khinh thường mị hoặc chi thuật đó cũng là lý do cô bé thường xuất hiện với hình dáng bé gái nhưng khinh thường, không có nghĩa là không biết.
Ngược lại, Hồ Đương Quy là Cửu Vĩ Hồ có tiềm năng nhất trong thế hệ Thanh Khâu này, ba tuổi đã kết yêu đan các loại bí thư của Cửu Vĩ Hồ cô đều học một hiểu mười, trăm tuổi đã du lịch thế gian còn vô tình khiến vô số quân vương vì sắc đẹp mà chi*n tranh, diệt vài quốc gia cho nên, đối với mị hoặc chi thuật của mình, Hồ Đương Quy luôn rất tự tin.
Để đảm bảo có thể ôm được chỗ dựa cứng Giản Vân Lam này, Hồ Đương Quy đã dùng mị hoặc chi thuật tinh vi nhất của mình, cô tin rằng thế gian này không có phàm nhân nào có thể ngăn cản.
Sau khi nói xong, Hồ Đương Quy tin tưởng tràn đầy mà chờ Giản Vân Lam gật đầu đồng ý chờ Giản Vân Lam quỳ rạp xuống dưới váy thạch lựu của cô, dâng lên cơm chiên hoàng kim... A! Nghĩ đến món cơm chiên kia, Hồ Đương Quy đã thèm nhỏ dãi, nụ cười bên môi cũng lớn hơn một chút nhưng mà, mọi chuyện không như mong muốn.
Giản Vân Lam đứng tại chỗ không những không bị mị hoặc, mà ánh mắt còn có vẻ hơi xấu hổ.
Mỹ nhân: "?"
Giản Vân Lam hít sâu, lại hít sâu, dường như do dự rất lâu mới thật cẩn thận nói với cô:
"Cậu bị dính rau cải ở kẽ răng kìa."
Mỹ nhân: "???"
Hồ Đương Quy vội vàng biến trở lại hình dáng bé gái, bước chân ngắn ngủn lao vào phòng vệ sinh, nhe răng nhìn kỹ: "..."
Ô ô ô, đúng là có một cọng rau cải đều tại cơm chiên ngon quá, cô ăn đến quên cả trời đất, thế mà có rau cải lẫn vào kẽ răng cũng không phát hiện.
"Ô ô, ô ô ô…" Hồ Đương Quy bĩu môi, khóc không ra nước mắt: "Xong rồi, xong hết rồi thanh danh đệ nhất mỹ nhân Thanh Khâu của ta..."
Cô đã gần ngàn năm không dùng mị hoặc chi thuật bởi vì mỗi lần dùng mị hoặc chi thuật đều sẽ gây ra nhân quả rất lớn nào là phụ tử phản bội, nào là diệt quốc, nào là trăm năm hỗn chiến nhưng không ngờ lần này, sau một ngàn năm cô tái xuất giang hồ, lại xuất sư bất lợi!
Toàn bộ Thanh Khâu, chắc cô là Cửu Vĩ Hồ duy nhất bị chỉ ra 'dính rau cải ở kẽ răng' khi thi triển đỉnh cấp mị hoặc chi thuật mất. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Tôi không sống nổi nữa, tôi c.h.ế.t mất thôi, tôi thật là làm mất mặt Thanh Khâu." Hồ Đương Quy khóc đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại, mắt to ngấn lệ: "Tôi hổ thẹn với sư môn!"