Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-04-28 05:27:15
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Đan Thanh vừa tan làm, cô ta kéo thân thể mệt mỏi về nhà, chỉ muốn ăn tạm chút gì đó cho no bụng, rồi nhanh chóng về nghỉ ngơi. Dù mới thứ hai thôi nhưng cô ta đã mệt đến mức chẳng còn thiết tha gì cái việc làm này thật không phải dành cho người thường!
"Lẩu cay, trông có vẻ ngon đấy." Thấy quầy ăn vặt mới mở ở cổng khu dân cư, Phùng Đan Thanh lập tức động lòng. Quầy ăn vặt sạch sẽ, ánh đèn ấm áp, nguyên liệu tươi ngon nhìn thôi đã thấy hấp dẫn rồi.
Quan trọng nhất là, ông chủ quầy đẹp trai quá. Cậu đeo khẩu trang trong suốt, mặc tạp dề hoa nhỏ bình thường, Giản Giản chỉ cần đứng ở đó thôi, đã như một bức tranh rồi. Một Alpha trẻ tuổi đẹp trai như vậy, sao lại ra cổng khu dân cư bày quầy bán lẩu cay nhỉ? Phùng Đan Thanh hơi tò mò.
"Ông chủ, lẩu cay này bán thế nào?" Phùng Đan Thanh không nhịn được bước tới hỏi.
"Vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ phải đợi một lát." Giản Vân Lam mỉm cười nói: "Một phần một trăm tệ, nguyên liệu tùy chọn."
"???"
Cướp à? Phùng Đan Thanh trợn tròn mắt, một trăm tệ một phần lẩu cay, cô không nghe nhầm chứ? Ánh mắt nhìn ông chủ quầy ăn vặt cũng thay đổi ngay lập tức.
Ông chủ đẹp thì đẹp thật, nhưng đẹp trai có mài ra mà ăn được đâu bán đắt như vậy, dân văn phòng bình thường như cô ta chịu sao thấu.
"À." Phùng Đan Thanh ngượng ngùng dời tầm mắt, cười gượng hai tiếng, nói: "Vậy tôi xem lại đã ha."
"Ừ." Giản Vân Lam gật đầu.
Cậu có thể hiểu được sự băn khoăn của khách hàng giá cả là do app [Hệ thống Trù Thần] quyết định, Giản Vân Lam không có quyền sửa đổi hơn nữa theo định giá thực tế của app [Hệ thống Trù Thần], một phần lẩu cay này bán hơn một nghìn tệ cũng không quá đáng.
Vì không thể sửa giá nên cậu muốn để khách hàng ăn ngon miệng hơn, Giản Vân Lam đã nghĩ ra chiêu "nguyên liệu tùy chọn". Mỗi khách hàng sẽ được một cái giỏ tre, muốn nhét bao nhiêu vào giỏ thì nhét.
Nhiều quầy ăn vặt ngoài đường ghi giá từng món rất rẻ, nhưng cộng lại thì dễ dàng vượt quá ba chữ số, thật ra không có lợi bằng hình thức này nhưng Phùng Đan Thanh hiển nhiên không nghĩ đến điều đó.
Một trăm tệ một phần lẩu cay, lại còn là quầy ăn vặt, nghĩ thế nào cũng quá đắt đi, miệng thì nói "xem lại", nhưng thực tế cô đã đổi hướng, đi về phía khác.
Cách đó 200 mét là lẩu cay Trương mỗ và lẩu cay Dương mỗ Phúc, hương vị bình thường, nhưng dùng phiếu giảm giá thì ba bốn mươi tệ là ăn no căng bụng.
Đây cũng là lý do khu vực này không có quầy lẩu cay nào khác, cách đó không xa đã có hai ông lớn lẩu cay đánh nhau rồi, mấy hộ nhỏ lẻ như họ cạnh tranh sao lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-94.html.]
Thái độ của Phùng Đan Thanh, Giản Vân Lam đã sớm đoán trước, nên cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Giản Vân Lam tiếp tục chuẩn bị cho công đoạn cuối cùng.
Bán lẩu cay ngoài đường, quan trọng nhất là nồi nước dùng lớn. Giản Vân Lam nhờ quản gia mua một chiếc chảo sắt lớn, lúc này cậu đặt chảo lên đun nóng nồi, bên trong là nước hầm xương bò ninh chậm lửa đủ giờ, khuấy thêm dầu đỏ tự chế của Giản Vân Lam, tạo nên một chất sánh mịn tinh tế, đỏ au hấp dẫn còn có đầy hoa tiêu và ớt khô nổi lềnh bềnh.
Khi mở vung nồi ra, một làn hơi nước trắng bốc lên, hương thơm của nước dùng xương bò và dầu đỏ cũng lan tỏa. Cổng khu dân cư là một ngã tư đường, thông gió tốt, làn gió nhanh chóng mang hương thơm đi xa.
Phùng Đan Thanh vừa quay người, lập tức khựng lại. Má ơi, thơm quá nhưng một trăm tệ một phần, Phùng Đan Thanh cắn môi, dùng hết sức nhẫn nại, ép mình đi về phía Dương mỗ Phúc... Ô ô, có cảm giác bi thương bất lực.
Không chỉ Phùng Đan Thanh, toàn bộ cư dân ra vào khu dân cư, người đi đường còn có các cô các dì nhảy múa ở quảng trường gần đó, cũng đều ngửi thấy mùi hương này.
Hương thơm nồng đậm, chính là hương vị lẩu cay Tứ Xuyên kinh điển, mang theo vị ngọt thanh của nước hầm xương bò hòa quyện với vị cay nồng của hoa tiêu và dầu đỏ, theo gió lan tỏa khiến người ta chỉ cần ngửi thôi, khoang miệng đã như nếm được vị cay nóng bỏng.
Nhiều người không nhịn được nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi hương. Vừa ra khỏi khu dân cư, Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân mặc đồ thể dục, ngửi thấy mùi hương này cũng có chút không nhịn được.
"Thơm quá, là lẩu cay à?" Ánh mắt dì Tống bắt đầu mơ màng, lộ ra một tia d.a.o động. Tuy rằng vừa ăn tối xong, nhưng mùi lẩu cay thơm như vậy, bà ta ngửi thôi đã thấy hơi đói bụng.
Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân năm nay đều 60 tuổi, tuổi xấp xỉ lại ở gần nhau, nên tự nhiên trở thành bạn nhảy quảng trường. Hai người đều ăn cơm ở nhà xong mới xuống tập luyện, thề sẽ giảm mười mấy cân trong vòng ba tháng, làm gương cho con cháu.
"Lẩu cay loại đó, không vệ sinh đâu." Dì Từ cũng bị mùi hương dụ hoặc một chút nhưng bà ta nhanh chóng tỉnh táo lại, ý chí kiên định nói: "Thơm thì thơm, bà có biết người ta bỏ bao nhiêu chất phụ gia không, còn toàn là dầu cống rãnh nữa..."
Tống Lan Trân: "Đúng vậy, đúng vậy." (Edit: HOa Thuỷ Tinh)
Được dì Từ khuyên như vậy, dì Tống cũng tỉnh táo hơn lau nước miếng, hai người cùng gia nhập hàng ngũ nhảy quảng trường. Vừa hay bật đến bài tủ của dì Tống, bình thường mỗi lần nhảy bài này, bà đều rất hăng hái, nhưng hôm nay lại cứ nhớ đến mùi hương kia, thế mà có chút không theo kịp động tác.
Hóa ra cảm giác của vị hoàng đế bị yêu phi dụ dỗ, lơ là chính sự là như vậy sao QAQ
Tống Lan Trân khóc không ra nước mắt mà nghĩ. Từ Lệ Quân không nhận ra Tống Lan Trân đang mất tập trung.
"Ấy, chị Tống." Dì Từ vừa nhảy vừa ưu sầu nói: "Thằng con nhà tôi, chẳng cho tôi yên chút nào nhìn nó sắp ba mươi đến nơi rồi, còn chưa tìm được đối tượng, tháng nào cũng phải sống nhờ thuốc ức chế cường hiệu..."
Từ Lệ Quân có một cô con gái là Omega. Trong xã hội này, Omega vốn đã ít ỏi lại còn được trân trọng đáng lẽ ra bà ta không cần phải lo lắng về chuyện tìm đối tượng cho con nhưng con gái bà ta lại là một tác giả tiểu thuyết mạng, suốt ngày chỉ ru rú ở nhà gõ chữ có khi ngồi lì mấy ngày cuối tuần không ra khỏi cửa vậy thì làm sao mà tìm được đối tượng đây? Chẳng lẽ lại mong chờ một cuộc tình yêu kiểu "xông vào nhà cướp bóc" chắc?