Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-04-28 05:28:14
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi Tống Lan Trân, người bạn cùng tuổi với bà ta đã bế cháu gái lên tay rồi, thì con gái rượu của Từ Lệ Quân vẫn còn độc thân từ trong bụng mẹ cứ nghĩ đến chuyện này, Từ Lệ Quân lại sốt ruột muốn bốc hỏa.
Ở xã hội này, đối với Alpha và Omega mà nói, tìm đối tượng chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu đến trước 30 tuổi mà vẫn chưa tìm được bạn đời để đánh dấu cả đời, thì dù sự nghiệp có thành công đến đâu, người đó vẫn sẽ bị xem là kẻ thất bại trong mắt thế gian.
Đây là một định kiến xã hội đã tồn tại từ lâu, thậm chí còn sinh ra một loạt các vấn đề khác, ví dụ như "sự xấu hổ của thuốc ức chế". Nó ám chỉ việc bất kỳ Alpha hoặc Omega nào đã lớn tuổi mà vẫn còn phải sử dụng thuốc ức chế, đều sẽ cảm thấy xấu hổ vì bản thân vẫn cần phải mua thuốc ức chế, thay vì dựa vào tin tức tố của bạn đời để vượt qua kỳ phát tình.
"Con nhãi ranh nhà tôi cũng 29 rồi." Từ Lệ Quân ủ rũ than thở đến cả nhảy quảng trường vũ cô cũng không còn hứng thú nữa, đành ỉu xìu đi ra một bên: "Thật muốn bị ế à?"
Tống Lan Trân cũng không biết phải an ủi bạn thế nào, chỉ có thể cùng cô rời khỏi đội hình quảng trường vũ, vừa đi vừa nói chuyện: "Chuyện này không thể ép được, bọn trẻ bây giờ có suy nghĩ khác với thế hệ chúng ta mà. Bà xem Tiểu Từ nhà bà kìa, viết tiểu thuyết thành công như vậy, nó sống tự tại là được,có phải là rất tốt không?"
"Tốt cái gì?" Từ Lệ Quân cãi: "Mấy đứa bạn cấp ba của nó, con cái trong nhà đã mua nước tương rồi, còn nó thì đến tay Alpha còn chưa nắm bao giờ. Tôi thật không biết phải đi đâu để tìm cho nó một Alpha..."
Vừa dứt lời, Từ Lệ Quân liền thấy quầy chủ quầy lẩu cay trước mắt... một Alpha sống động, đẹp trai, mắt Từ Lệ Quân sáng lên. Hai người tán gẫu, không biết thế nào lại đi đến trước quầy lẩu cay này nhưng thứ thu hút ánh mắt của Từ Lệ Quân, không phải là những món ăn đủ màu sắc, cũng không phải là nồi canh bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi thơm cay nồng, mà là người quầy chủ đang đứng sau quầy ăn vặt kia.
Ở thời đại này, vì lý do an toàn tất cả Alpha và Omega đều có nghĩa vụ công khai giới tính của mình ở nơi công cộng. Ngay khi phân hóa thành A hoặc O, bệnh viện sẽ cấy vào sau gáy một dấu hiệu huỳnh quang nhỏ, A là ánh sáng lam, còn O là ánh sáng cam.
Người quầy chủ quầy ăn vặt kia, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, sau gáy rõ ràng lập lòe ánh sáng lam. Từ Lệ Quân lập tức nảy ra một ý.
Dạo gần đây, bà ta gần như bị ám ảnh bởi chuyện "con gái mình là một Omega sắp 30 tuổi mà vẫn còn độc thân", ngày đêm không ngủ được, đến nỗi miệng còn nổi cả mụn nước.
Lúc này, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một Alpha tuổi tác phù hợp, tướng mạo anh tuấn như vậy, Từ Lệ Quân chẳng còn hơi sức đâu mà lo lắng đối phương có phải là chủ quầy ăn vặt hay không chỉ muốn xông lên xin phương thức liên lạc giúp con gái. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Lớn lên cũng đẹp trai thật đấy, không biết người ta có đối tượng chưa?" Từ Lệ Quân nhìn quầy chủ, mắt sáng rực lên, lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, nghe cũng thơm thật không biết bao nhiêu tiền một phần nhỉ?" Tống Lan Trân nhìn nồi canh lẩu cay, mắt cũng sáng rực lên, lẩm bẩm nói. Hai người hoàn toàn không cùng tần số, nhưng vẫn cứ thế trò chuyện.
"Chúng ta lên hỏi thử xem?"
"Được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-95.html.]
Hai bà dì ăn ý với nhau, lập tức hừng hực khí thế tiến lên phía trước.
"Ông chủ, lẩu cay này bao nhiêu tiền một phần?"
Tống Lan Trân dẫn đầu lên tiếng nhìn những món ăn dưới ánh đèn vàng ấm áp, thịt bò ba chỉ béo kia vừa nhìn đã biết là loại thượng hạng, vân tuyết đẹp mắt, nửa nạc nửa mỡ, trông rất tươi ngon chưa kể đến món lòng bò, được xiên vào que tre rồi ướp lạnh, sần sật no đủ và dai giòn. Một miếng lòng bò to như vậy, gần bằng cả bàn tay cô!
Trong nồi canh lớn kia, nước canh xương bò và dầu ớt đỏ au cuồn cuộn, trên lớp đế canh tinh tế và thơm lừng, nổi một lớp dầu đỏ óng ánh, còn có đầy ớt khô và hoa tiêu, hơi nước bốc lên nghi ngút... Bà ta không dám tưởng tượng nó sẽ ngon đến mức nào!
"Một trăm tệ một phần, chọn món tùy ý." Giản Vân Lam cầm lấy một cái giỏ tre, nói: "Chỉ cần có thể đựng vừa trong giỏ này, bao nhiêu đồ ăn cũng chỉ có một trăm tệ."
Nghe thấy cái giá đó, Tống Lan Trân ban đầu cảm thấy hơi đắt, nhưng vẫn chấp nhận được. Bà ta là người sành ăn, liếc mắt một cái đã nhận ra thịt bò ba chỉ béo và lòng bò kia chất lượng cực tốt chỉ có thể ăn được ở những tiệm lẩu sang trọng, một trăm tệ cho một phần lẩu cay kỳ thực chỉ cần ăn hai miếng thịt bò béo là đã hòa vốn rồi.
Và khi Giản Vân Lam nói ra câu "chọn món tùy ý" bà ta càng mở to mắt hơn nữa. Một cái giỏ tre to như vậy, gần bằng cái chậu rửa mặt nhỏ, có thể đựng vừa thì tất cả đều chỉ có một trăm tệ thôi sao?
Ông chủ bán kiểu này, không sợ phá sản à?!!
"Vậy tôi muốn một phần." Tống Lan Trân nói, đã hoàn toàn không thể chờ đợi được nữa, trực tiếp dùng điện thoại quét mã thanh toán: "Ông chủ cho tôi nhiều cay nhé."
"Được ạ."
Quầy mới mở được hai mươi phút mà đã có khách đến, Giản Vân Lam tâm trạng rất tốt, cười tủm tỉm đưa giỏ tre cho Tống Lan Trân. Bụng Tống Lan Trân đã bắt đầu réo ầm ĩ, bà ta nhận lấy giỏ tre, lòng nở hoa mà bắt đầu chọn đồ. Ba xiên thịt bò ba chỉ béo, lòng bò bà ta thích ăn nhất năm xiên, miếng ngó sen này trông cũng tươi ngon lấy một ít, nấm kim châm đương nhiên cũng phải lấy năm sáu xiên... cảm giác tự chọn đồ ăn lẩu cay thật là sung sướng!
Giỏ tre của Tống Lan Trân rất nhanh đã đầy ắp như một ngọn núi nhỏ.
"Bà Tống, bà thật sự muốn ăn à?"
Từ Lệ Quân nhìn vẻ mặt của Tống Lan Trân, kinh ngạc vô cùng. Bà ta cứ tưởng Tống Lan Trân chỉ là đi cùng bà ta đến hỏi thông tin liên lạc của ông chủ thôi chứ, không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn trả tiền rồi còn chọn đồ ăn nữa.
Quầy ăn vặt ven đường này, không biết dùng nguyên liệu gì, nói không chừng toàn là thịt tổng hợp với dầu cống rãnh ấy chứ. Tuy rằng nghe thơm, nhưng Từ Lệ Quân tuyệt đối không dám ăn vào miệng.