Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-04-28 05:29:06
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa, lòng bà ta đang nóng như lửa đốt vì đại sự nhân sinh của con gái, chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống, nuốt trôi lẩu cay vào sao so với cái này, bà ta vẫn quan tâm đến tình hình cá nhân của ông chủ quầy ăn vặt hơn:
"Ông chủ, cậu tên là gì vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có đối tượng chưa?"
Từ Lệ Quân trực tiếp hỏi một tràng ba câu hỏi quan trọng nghe thấy mấy câu hỏi này, Thao Thiết đang ngồi xổm một bên phân loại biển số, giả vờ lơ đãng mà dựng tai lên.
...Hừ, đường đường đại nhân Thao Thiết, quan tâm một chút đến tình hình cuộc sống của tôi tớ, cũng là chuyện bình thường thôi mà, đúng không?
Nghe vậy, Giản Vân Lam chớp chớp mắt, chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên: "Tôi tên là Giản Vân Lam, dì cứ gọi tôi tiểu Giản hoặc là ông chủ Giản đều được."
Nghe vậy, tai Thao Thiết lại ỉu xìu rũ xuống, chán phèo.
"À à." Từ Lệ Quân không cam tâm, lại tiến lên một bước: "Là thế này, nhà tôi có một đứa con không nên thân là Omega, lớn lên cũng không tệ lắm, tính cách dịu ngoan..."
Thao Thiết lại lần nữa dựng tai lên. Cái gì, có người muốn giới thiệu đối tượng cho Giản Vân Lam à? Kim Đồng liếc nhìn Giản Vân Lam.
Thế giới này hình như phân chia thành Alpha, Beta và Omega, trong đó Alpha và Omega thì đi thành một đôi. Thao Thiết biết thân phận của Giản Vân Lam ở thế giới này là Alpha, nhưng nghĩ đến việc lại có người muốn ghép đôi Giản Vân Lam với một Omega xa lạ, trong lòng Thao Thiết cảm thấy kỳ quái có chút khó tả nhưng Giản Vân Lam, cái tên cuồng bày quầy kia, chắc sẽ không đồng ý đâu nhỉ?
Còn chưa đợi Giản Vân Lam trả lời. Chiếc đèn hoa sen lưu ly treo phía trên quầy ăn vặt, đột nhiên lập lòe một chút, tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ xinh đẹp.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ánh mắt của Từ Lệ Quân lập tức bị ánh sáng này thu hút. Bà ta không tự chủ được mà tiến lại gần chiếc đèn hoa sen, ngửa đầu cẩn thận quan sát.
"Oa, đèn đẹp quá." Từ Lệ Quân không nhịn được cảm thán: "Mấy chi tiết nhỏ này, giống thật vậy, cái đèn này chắc không rẻ đâu nhỉ."
Chiếc đèn cổ kính, mỗi cánh hoa sen đều trông vô cùng tinh xảo, hoa văn điêu khắc tuyệt đẹp, quả thực như một tác phẩm nghệ thuật chỉ có thể thấy trong viện bảo tàng. Ánh sáng ấm áp từ bấc đèn hắt lên một tiểu nhân tinh xảo. Qua lớp chụp đèn lưu ly, có thể thấy tiểu nhân mặc đạo bào, búi hai viên đầu đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, yêu kiều vô cùng.
Từ Lệ Quân ngắm nhìn tiểu nhân kia, bất giác say mê quên cả những điều mình vừa nói.
Trong đầu bà ta bỗng vang lên một giọng nói mềm mại, đáng yêu: "Mục tiêu số một của cuộc đời không phải là yêu đương mà là thực hiện ý nghĩa sinh mệnh của chính mình đó! Dì Từ à, dì nghĩ xem, con gái dì khỏe mạnh, hạnh phúc và vui vẻ, sao cứ phải ép buộc con dì yêu đương cho bằng được?"
Giọng nói kia tiếp tục, vừa ngây thơ vừa khiến người ta tin phục: "Trước đây dì mang sinh mệnh này đến thế gian chẳng phải mong nó bình an hạnh phúc sao? Trên đời này, không có cái gọi là tuổi nào nên làm việc gì cả, 30 tuổi nhất định phải kết hôn cũng chỉ là một ngụy mệnh đề..."
Từ Lệ Quân chỉ cảm thấy linh hồn mình như mơ màng bay đến một chốn tiên cảnh cách biệt với thế gian. Nơi đó có núi cao, sông dài, cảnh sắc như tranh thủy mặc. Một vị tiên nhân mặc đạo bào đang cùng bà ta uống rượu, trò chuyện phiếm.
Khi linh hồn trở lại thân thể, Từ Lệ Quân cảm thấy tâm linh mình như được gột rửa. Bà ta mở to mắt, những lo âu, mê hoặc trước kia đều tan biến, thay vào đó là sự bình yên và mãn nguyện.
"Đại sư, con ngộ rồi!"
Từ Lệ Quân nói, mở điện thoại gửi một tin nhắn WeChat cho con gái: [Nhãi ranh à, khi nào con yêu đương, hay không yêu đương mẹ cũng không nhúng tay vào nữa. Con vui vẻ là quan trọng nhất. *mỉm cười*]
Sau đó, bà ta buông điện thoại, cảm thấy vui sướng và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Vì sao trước đây bà ta lại vướng bận những chuyện nhỏ nhặt, đến nỗi không thể tận hưởng hạnh phúc trước mắt?
Bình tĩnh lại, Từ Lệ Quân thấy thế giới trở nên tươi đẹp hơn hẳn ngay cả quầy lẩu cay ven đường mà trước đây bà ta ghét bỏ, giờ cũng trở nên thơm cay đến mê người... khoan đã, không phải ảo giác.
Thật sự rất thơm!
Từ Lệ Quân ngây người nhìn nồi canh thứ nước dùng đỏ au, cay nồng đang cuộn trào. Bà ta còn mơ hồ thấy những khúc xương lớn bên trong đây không phải là thứ dầu cống rãnh gì cả, mà là nước dùng hầm từ xương bò tươi ngon. Màu sắc tinh tế này, lớp váng dầu này, chậc chậc chậc.
"Ông chủ Giản, cho tôi một phần lẩu cay!" Từ Lệ Quân nói.
"Được thôi." Giản Vân Lam khẽ mỉm cười, đưa cho bà ta một chiếc giỏ tre.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-96.html.]
"..."
Bên kia, Tống Lan Trân đã chọn xong đồ ăn, đầy ắp một giỏ nguyên liệu. Cùng lúc đó, Tống Lan Trân cảm thấy có thứ gì kéo kéo vạt áo mình.
"Ái u!" Tống Lan Trân cúi đầu nhìn, thì ra là một con ch.ó lớn lông bạc oai phong, soái khí.
Chú chó đứng thẳng rất tao nhã, vừa nhìn đã biết được huấn luyện kỹ càng. Tống Lan Trân thậm chí còn nhìn thấy trong đôi mắt màu vàng kia vài phần khí độ cao ngạo của bậc quân vương cũng đáng yêu quá đi!
Chú chó rụt rè đưa móng vuốt ra, móc vào một chiếc vòng tay đánh số. Con số trên vòng đặc biệt sạch sẽ, xinh xắn, như làm từ bạch ngọc, điêu khắc số '1'.
"Ông chủ Giản, đây là chó của cậu à?" Tống Lan Trân ngẩng đầu hỏi Giản Vân Lam: "Đáng yêu, soái khí thật, cậu nuôi khéo quá."
Thao Thiết kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
"Ừ, nó đưa số đó, chờ nấu xong tôi sẽ gọi tên." Giản Vân Lam giải thích. (Edit: Hoa Thuỷ Tinh)
"Hắc." Tống Lan Trân vui vẻ. Ông chủ quầy lẩu cay này, khách không có mấy mà còn làm cả số thứ tự ra dáng ra hình, xem ra tự tin về mình ghê ta.
Người trẻ tuổi, tự tin là tốt... Lúc này, Tống Lan Trân còn chưa thể đoán trước được, chiếc vòng số này sau này sẽ bị bao nhiêu người điên cuồng tranh đoạt, và sẽ có bao nhiêu cuộc c.h.é.m gi*t đẫm m.á.u xoay quanh nó mà Từ Lệ Quân cũng đã quét mã thanh toán xong, cầm giỏ tre chọn đồ ăn. Tống Lan Trân thấy bà ta đã hoàn toàn khác hẳn vẻ uể oải, mệt mỏi trước đó, ngạc nhiên hỏi: "Lệ Quân, bà nuốt trôi món lẩu cay này hả? Tôi còn tưởng bà không ăn uống gì được chứ."
"Sao lại không nuốt trôi?" Từ Lệ Quân nở nụ cười bình thản, trông trẻ ra vài tuổi: "Bây giờ tôi ăn uống tốt lắm, mạc đem nhàn sự quan tâm đầu, chính thị nhân gian hảo thời tiết."
Tống Lan Trân: "..."
Không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Từ Lệ Quân như thể đã thoát thai hoán cốt vậy nhưng Tống Lan Trân không bận tâm đến vấn đề này lâu rất nhanh, ánh mắt bà ta đã bị nồi canh hấp dẫn.
Giản Vân Lam nhận lấy giỏ của hai người, cho nguyên liệu vào muôi vớt, nhúng vào nước dùng dầu ớt đỏ. Nồi canh xương bò đã sôi sùng sục, ánh dầu đỏ rực mê người ùng ục ùng ục nổi bọt, hơi nước bốc lên nghi ngút chỉ cần nhìn hình ảnh này, nghe âm thanh này thôi đã thấy thật chữa lành rồi!
Thịt bò ba chỉ tươi ngon nhanh chóng đổi màu trong nồi canh, cuộn lại, thấm đẫm sa tế đỏ...
Phòng phát sóng trực tiếp Vạn Giới.
Khu vực chuyên “Ám Hà Minh Đăng” đã mở được nửa ngày. Những streamer nhanh chân đã gặp được vai chính công Phó Trường Phong hoặc vai chính thụ Úc Minh.
Khu dân cư Hà Đường này chính là nơi ở của vai chính công thụ, nên phạm vi hoạt động của phần lớn streamer đều ở gần khu dân cư Hà Đường, bối cảnh của mọi người cũng không khác nhau là mấy.
Có người trà trộn vào trại hè mà vai chính công Phó Trường Phong tham gia, nhận lời mời làm giáo viên thực tập để tiếp cận Phó Trường Phong. Có người chờ ở cổng khu dân cư Hà Đường, đón đường vai chính thụ Úc Minh tan học, bắt chuyện để làm quen lại có người bày quầy ở cổng khu dân cư Hà Đường... khoan đã, bày quầy?
[...]
[Lộn ngược ở đâu? Lão tử lộn ngược ở chỗ nào!!!]
[Không phải, thật sự bày quầy luôn hả? Đến cả sợi lông của vai chính công thụ cũng chưa thấy? Mười vạn người xem các người, ngày ngày rốt cuộc đang xem cái gì vậy...]
[Mấy người không thấy ông chủ Giản bày quầy bán lẩu cay phát sóng trực tiếp trông rất chữa lành sao? Chỉ cần nhìn nồi canh xương bò ùng ục nổi bọt kia thôi là thấy thư giãn rồi. *say mê*]
[Nhìn được mà không ăn được, rốt cuộc chỗ nào mà chữa lành chứ, xem mà tôi đói muốn c.h.ế.t ách ách ách ách!!]
[Điều kiện đào thải của “Ám Hà Minh Đăng” đặc biệt khắc nghiệt, trong vòng 48 giờ nếu độ viết lại cốt truyện không đủ 5% thì sẽ bị đào thải ngay lập tức. Streamer này đúng là chỉ bày quầy thôi, chắc sắp bị đào thải rồi.]
[Ông chủ Giản: Rồi sao? Mấy người thấy tôi quan tâm hả? *điên cuồng bày quán.jpg*]