Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:04:18
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nồi nước dùng khổng lồ bốc hơi nghi ngút bày chừng năm sáu cái muôi vớt, và lẩu cay của Từ Lệ Quân cùng Tống Lan Trân nằm trong hai cái muôi vớt đó.

 

Vì mỗi loại nguyên liệu nấu ăn lại yêu cầu thời gian nấu khác nhau, Giản Vân Lam ban đầu cho vào những nguyên liệu cần nấu lâu như viên, khoai tây, sau đó mới đến thịt bò ba chỉ, lòng bò, nấm kim châm, cuối cùng là rau xà lách chỉ cần nhúng sơ qua là ăn được.

 

Từ Lệ Quân và Tống Lan Trân chỉ thấy động tác của cậu vô cùng thuần thục, thời điểm cho từng loại nguyên liệu đều chính xác đến từng giây, không hề do dự.

 

"Gia vị có kiêng gì không ạ? Muốn cay nhẹ, cay vừa hay cay xé lưỡi?" Giản Vân Lam cầm một cái bát lớn, hỏi Tống Lan Trân.

 

Tống Lan Trân đáp: "Tôi không kiêng gì cả, muốn... cay xé lưỡi đi, hắc hắc!"

 

Gia vị ở đây nhìn cái nào cũng tươi ngon tỏi băm tỏa hương thơm nồng, hành lá cũng tươi rói, ớt cựa gà thì đỏ rực đáng chú ý nhất là sa tế, nghe nói không giống loại bán trên thị trường, nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn.

 

Tống Lan Trân đã lâu không ăn cay, nhưng thời trẻ bà ta vốn là không cay không vui giờ gặp được, đương nhiên phải ăn cho đã thèm.

 

"Ông chủ, sa tế này là tự cậu làm à?" Tống Lan Trân tò mò hỏi.

 

"Vâng, tự tôi làm bí quyết độc nhất vô nhị." Giản Vân Lam cười: "Làm nguyên liệu, cũng tự mình xay."

 

Nghe xong, cả hai đều kinh ngạc đến há hốc mồm. Giản Vân Lam đưa cho Tống Lan Trân một cái bát lớn, thuần thục múc các loại gia vị vào, cuối cùng múc thêm một muỗng đầy nước dùng. Dưới ánh đèn, bát canh bốc khói thơm lừng, màu sắc đỏ au, ớt cựa gà, hoa tiêu, ớt khô phủ kín đáy bát, Giản Vân Lam vớt từ nồi canh ra những nguyên liệu vừa chín tới, muôi vớt vung lên, các loại nguyên liệu liền trượt vào bát.

 

Cậu tưới thêm một lớp nước dùng, rắc đầy hành lá, rau thơm và mè trắng, thế là chén lẩu cay đầu tiên ra lò.

 

"Cẩn thận nóng." Giản Vân Lam nói.

 

"Được."

 

Tống Lan Trân xoa xoa tay gần như là vội vàng đón lấy bát. Canh đỏ trong bát trông vô cùng hấp dẫn, hơi nước nóng hầm hập xộc vào mặt, mang theo vị thuần hậu của canh xương bò, hương cay của dầu ớt, nguyên liệu trong bát cũng quyến rũ vô cùng:

 

Thịt bò ba chỉ cuộn tròn, lòng bò phủ đầy sa tế, đậu hũ ngấm đẫm nước canh, còn có rau xà lách giòn nộn tươi mát... Lúc chọn đồ ăn còn chưa cảm thấy gì, giờ nhìn lại bát đầy ắp thế này mà chỉ có một trăm tệ, quá rẻ đi chứ!

 

Tống Lan Trân gắp một miếng thịt bò ba chỉ, trên miếng thịt dính đầy dầu ớt và mè trắng, gắp lên, dầu ớt vẫn còn tí tách chảy xuống. Bà ta không kịp thổi nguội, liền đưa miếng thịt bò ba chỉ nóng hổi vào miệng.

 

Tống Lan Trân: "!!!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-97.html.]

Miếng thịt bò ba chỉ này vừa mỏng vừa mềm, lửa nấu vừa tới. Bản thân thịt bò ba chỉ đã tươi ngon lại thêm lớp mỡ béo ngậy tan chảy, dưới sự hỗ trợ của canh xương bò càng thêm mỹ vị, nhai kỹ một chút dầu mỡ tràn ra khắp miệng, ngon quá đi mất!

 

Mới nếm thử thì không thấy cay lắm nhưng càng ăn, cảm giác cay rát dần lan tỏa trong khoang miệng, Tống Lan Trân nhanh chóng cảm thấy môi tê rần, đầu lưỡi cũng bỏng rát, không nhịn được hít hà liên tục.

 

Vì con dâu không thích ăn cay, Tống Lan Trân cũng đã lâu không ăn cay, giờ vị giác của bà ta cuối cùng cũng được thỏa mãn sau bao ngày, chỉ có thể thốt lên một chữ: Sảng khoái!

 

Ăn xong một miếng thịt bò ba chỉ, Tống Lan Trân lại gắp một miếng khoai tây. Miếng khoai tây dày dặn, thấm đẫm dầu ớt cắn một miếng, hóa ra là tan ngay trong miệng, mềm mịn như nhung ăn rất đã.

 

Không biết Giản Vân Lam đã canh lửa thế nào mà miếng khoai tây vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí khi gắp lên cũng không bị vỡ vụn, lại có thể tan trong miệng, được nấu trong nước canh nóng hổi, vị ngon tuyệt.

 

"Trời ơi, ngon quá!" Tống Lan Trân bị cay đến đỏ bừng mặt, ăn liền một mạch, thậm chí bưng bát lên húp một ngụm canh.

 

Tuy rằng cay, nhưng không cưỡng lại được vị ngon của nó. Vị xương bò thuần hậu, hoàn toàn không có cảm giác của bất kỳ chất phụ gia công nghiệp nào, vừa đậm đà vừa thơm thấy Tống Lan Trân ăn ngon lành như vậy, Từ Lệ Quân cũng không ngồi yên được có chút thèm thuồng.

 

Nhưng mà, có thật sự ngon đến vậy không? Thường ngày Từ Lệ Quân rất ít ăn vặt ngoài đường, lúc này vẫn còn vài phần nửa tin nửa ngờ.

 

"Ông chủ, của tôi còn chưa xong à?"

 

"Dì ơi, gân bò của dì cần nấu lâu hơn một chút, sắp xong rồi ạ." Giản Vân Lam nói, cầm lấy bát: "Dì có kiêng gì không ạ? Muốn cay đến mức nào ạ?"

 

"Tôi không ăn rau thơm." Từ Lệ Quân nói: "Ngoài ra không kiêng gì cả. Cay vừa thôi nhé, cảm ơn ông chủ."

 

"Vâng." Giản Vân Lam gật đầu. (Edit: HOa Thuỷ Tinh)

 

Rất nhanh, bát lẩu cay của Từ Lệ Quân cũng nóng hôi hổi ra lò. Từ Lệ Quân là người thích ăn lòng bò, bởi vậy, vừa cầm được bát bà ta liền không chút do dự gắp một miếng lòng bò. Miếng lòng bò tươi rói to hơn cả bàn tay, nặng trĩu run rẩy, mặt ngoài phủ lớp dầu ớt trong suốt, dính tỏi băm và mè trắng, vẫn còn nhỏ nước canh.

 

Một miếng lòng bò xuống bụng, Từ Lệ Quân cũng chấn kinh. Trời ạ, sao lại có thể giòn ngon đến vậy. Lòng bò mỏng và tươi như vậy, rất khó khống chế lửa mỗi lần Từ Lệ Quân tự đi ăn lẩu, lòng bò hoặc là chưa chín hoặc là đã bị dai nhưng miếng lòng bò này lại giòn nộn vô cùng, cắn một miếng là có thể dễ dàng cắn đứt, hơn nữa ngấm đẫm nước canh xương bò.

Nước lẩu cay thơm càng làm nổi bật vị tươi ngon của lòng bò, nhai kỹ, nước canh đậm đà và nước sốt lòng bò tràn ngập trong miệng, dai dai sần sật, nhai lên đúng là một loại hưởng thụ cực hạn.

 

Mlem mlem nuốt miếng lòng bò nóng hổi xuống bụng, Từ Lệ Quân lại gắp một viên gân bò. Viên gân bò này cũng khác hẳn viên đông lạnh bán trong siêu thị, vị rất chắc chắn cắn một miếng bên trong lại b.ắ.n ra nước sốt. Viên gân bò dai giòn, dầu mỡ chảy ra, dưới sự hỗ trợ của dầu ớt càng thêm mỹ vị.

 

Viên gân bò này, thế mà là làm thủ công. Từ Lệ Quân bưng bát, càng ăn càng kinh ngạc. Ăn thịt hơi ngấy, bà ta liền gắp một miếng rau xà lách, rau xà lách tươi mát mọng nước, nhai sột soạt vui tai, vì rau xà lách hút nước, nên ăn rau xà lách cũng có thể nếm được hương vị đậm đà của canh, thế mà còn ngon hơn cả thịt.

 

"Tuyệt!" Từ Lệ Quân giơ ngón tay cái lên với Giản Vân Lam: "Ông chủ Giản, chỉ riêng tay nghề này của cậu đã đáng giá một ngàn tệ rồi."

Loading...