Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:04:50
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Lệ Quân nhìn Giản Vân Lam, càng nhìn càng thuận mắt.
Bà ta vốn đã nghĩ thông suốt, cảm thấy không nên nhọc lòng chuyện tình cảm của con gái nữa nhưng ăn lẩu cay ngon như vậy, Từ Lệ Quân lại không nhịn được nghĩ... Nếu con gái và ông chủ Giản thành đôi, chẳng phải bà ta sẽ được ăn lẩu cay ngon như vậy mỗi ngày sao?
Ôi chao, thật là khiến người ta rục rịch. Ở bên kia, Tống Lan Trân vừa ăn xong một bát, cầm giấy ăn lau mồ hôi. Bà ta vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thật là ngon quá, ông chủ Giản, tôi muốn thêm một phần mang về cho cháu gái Hạ Hạ ăn!"
"Vâng ạ." Giản Vân Lam lấy hộp đóng gói. Tuy rằng lẩu cay thích hợp ăn tại chỗ hơn, nhưng Giản Vân Lam hiểu nhiều thực khách có nhu cầu đóng gói mang về vừa xem phim vừa ăn chẳng phải là một loại hưởng thụ sao?
Tống Lan Trân lại bắt đầu chọn đồ ăn, cháu gái thích ăn trứng cút lấy mấy xâu, thịt bò ba chỉ này... tuy rằng cháu gái không thích ăn thịt bò ba chỉ, nhưng bà ta thích, lấy mấy xâu, đậu hũ chiên là nhất định phải thêm chọn tới chọn lui, Tống Lan Trân đã không phân rõ là tự chọn cho mình hay cho cháu gái nữa.
Mà lúc này, lại có mấy người đi đường bị hấp dẫn, gia nhập đội ngũ chọn đồ ăn. Có người thấy hai dì ăn ngon lành quá cũng không nhịn được. Còn có người muốn ăn lẩu cay nhưng lại ngán lẩu cay của Dương mỗ Phúc và Trương mỗ nghìn bài một điệu, muốn nếm thử hương vị mới mẻ, khác biệt.
Đương nhiên, trong đám đông còn có hai ba nữ sinh Omega vừa tan học buổi tối đơn giản chỉ muốn đến nói vài câu với soái ca Alpha. Họ mặc đồng phục thể dục màu xanh lam, cả nam lẫn nữ, trông tràn đầy sức sống ở độ tuổi mười bảy mười tám, mặt ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm:
"Hiếm khi thấy Alpha nào có phong cách này, dịu dàng lại đẹp trai!"
"Mấy cậu nói xem, ông chủ đẹp trai hơn hay Minh ca đẹp trai hơn?"
"Khác nhau mà! Với lại Minh ca còn chưa phân hóa đâu. Nếu Minh ca phân hóa thành Alpha, tớ sẽ theo đuổi đầu tiên."
"Đến lượt cậu chắc? Tớ là bạn trai bí mật của Minh ca rồi... Nhưng ông chủ cũng đẹp trai quá, lẩu cay thơm lừng nữa chứ, khó nghĩ thật đó a a a!"
Nhìn dáng vẻ của họ, "Minh ca" hẳn là nam sinh đẹp trai nhất trường. Mấy cô nàng Omega vừa trò chuyện vừa gác luôn chuyện tuyển bạn trai sang một bên thật là lứa tuổi nảy mầm thanh xuân mà...
Mọi người không khỏi cảm khái rất nhanh, trước quán lẩu cay đã có một hàng dài người xếp hàng. Ngoài đám học sinh cấp ba kia, không ít người cũng tò mò về Giản Vân Lam, vừa xếp hàng vừa bắt chuyện:
"Ông chủ, anh mới bắt đầu bán quán gần đây à? Trước kia tôi không thấy anh đâu."
"Nguyên liệu nấu ăn nhìn tươi ngon thật!"
"Mùi hương cay nồng này, nghe thôi đã thấy thèm rồi. Tương sa tế này là anh tự làm hả?"
Giữa lúc chuẩn bị lẩu cay, Giản Vân Lam tranh thủ trả lời từng người một. Mỗi thực khách sau khi lấy giỏ rau và chọn xong đồ ăn, đều sẽ bị một chú chó lớn màu bạc kéo kéo vạt áo.
Chú chó này vô cùng oai phong lẫm liệt, nhưng không hề đáng sợ mà mang một khí chất tao nhã và điềm tĩnh. Trên cổ chú chó đeo một cái giỏ nhỏ, nó giơ móng vuốt, nho nhã lễ độ đưa cho người đã chọn xong đồ ăn một cái bảng số.
"Ha ha ha, chú chó đẹp trai quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-98.html.]
"Trông nó lịch sự ghê ~"
"Sao nó phân biệt được mình là số mấy hay vậy, thông minh thật."
Mấy bạn trẻ bị cảnh tượng chú chó làm việc này làm cho tan chảy, vội móc điện thoại ra chụp ảnh, quay video đáng yêu quá đi!
"Ông chủ, chú chó này là anh nuôi à?" Một nữ sinh cấp ba tò mò hỏi.
"Là nhân viên." Giản Vân Lam nói: "Không được tùy tiện sờ nhân viên đâu nha."
"A a a!"
Là nhân viên, cảm giác càng đáng yêu hơn nhìn chủ quầy đẹp trai nghiêm túc và chú chó đẹp trai, nữ sinh cấp ba ôm mặt, cảm thấy m.á.u mũi sắp trào ra vì quá đáng yêu.
Trong hàng người cũng vang lên những tiếng cười thiện ý rất nhanh, tiếng cười lại được thay thế bằng tiếng hô kinh ngạc.
"Trời ơi, nước lẩu cay này ngon quá, tôi chưa bao giờ uống nước lẩu cay mà không nhịn được húp mấy ngụm."
"Mấy người ăn đậu hũ chưa? Đậu hũ đỉnh của chóp, vừa mềm vừa trơn, tuyệt vời!"
"Nấm kim châm mới là đỉnh nhất càng nhai càng thơm, trời ạ... Còn có dạ dày, biết thế lấy nhiều dạ dày hơn rồi, dạ dày này là dạ dày tươi thật sự đó, tôi ăn phải dạ dày tẩy trắng ở mấy chuỗi cửa hàng kia ám ảnh tâm lý luôn rồi."
Một trăm tệ cho một phần lẩu cay, không ít người lúc trả tiền vẫn còn hơi xót nhưng khi ăn vào miệng rồi thì lập tức nhận ra số tiền này đáng giá đến nhường nào.
Không nói đâu xa, nguyên liệu nấu ăn đều tươi ngon hết sẩy, hương vị nước dùng khỏi bàn, tay nghề của ông chủ lại càng tuyệt vời, lửa được canh chuẩn đến từng li quả thực là lẩu cay trong lẩu cay Cua, đại sư, đỉnh!
Lẩu cay ngon như vậy, đâu phải muốn ăn là có ngay đâu càng ngày càng có nhiều người bị sự náo nhiệt này thu hút, nhìn đám người vừa đổ mồ hôi vừa xuýt xoa ăn lẩu cay mà gia nhập hàng dài... Vì thế, khi Phùng Đan Thanh quay lại quán lẩu cay, cô ta thấy quán lẩu mà nửa tiếng trước còn không một bóng người, lúc này đã có một hàng dài xếp hàng có người bưng bát ăn ngay bên đường, có người kiễng chân ngóng trông.
Phùng Đan Thanh: "..."
Chết tiệt, sao mình lại do dự chứ là một người mắc chứng khó khăn khi đưa ra quyết định nghiêm trọng bị cái giá một trăm tệ kia làm cho chùn bước, Phùng Đan Thanh đi đến cửa hàng của Dương mỗ Phúc nhưng cô ta cứ rối rắm giữa Dương mỗ Phúc và Trương mỗ, nhất thời không biết chọn ai.
Hơn nữa, cái mùi thơm cay của nước hầm xương bò quyến rũ kia vẫn vẩn vơ quanh chóp mũi cô ta thậm chí càng ngày càng nồng nhìn những món ăn chế biến sẵn, viên đông lạnh, thịt tổng hợp trong tủ đông của chuỗi cửa hàng, Phùng Đan Thanh càng nhìn càng không muốn ăn, nhưng bụng lại liên tục réo lên nhắc nhở cô cần ăn cơm.
Cuối cùng, Phùng Đan Thanh quyết định, một trăm tệ thì một trăm tệ, cô ta nhất định phải nếm thử xem cái món lẩu cay kia có mùi vị gì thấy hàng người càng lúc càng dài, Phùng Đan Thanh không do dự nữa, vội vàng gia nhập hàng người xếp hàng.
Cả ngày làm việc mệt mỏi, đói khát, còn cả buồn ngủ đều ập đến. Gió lẩu cay ấm áp thổi tới, xung quanh mọi người ăn uống khí thế ngất trời, khiến Phùng Đan Thanh càng thêm mệt mỏi và đói khát, hàng người trước mặt dường như dài vô tận... Haizz, dân công sở là vậy đó, không còn cách nào.