Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-04-28 06:05:31
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày nào cũng khổ sở, mệt mỏi như vậy, không được nghỉ ngơi một khắc nào và đúng lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy, cái đèn hoa sen treo trên quán ăn vặt kia, lấp lánh như đom đóm.

 

Một cơn gió mát phất qua, dường như có một đôi tay dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương của cô ta, bên tai cũng dường như vang lên một giọng nói mềm mại:

 

"Tỷ tỷ, làm việc cả ngày vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe nha. Với lại, nhớ là đừng có yêu đương đó!"

 

Cô gái gọi mình là tỷ tỷ kìa... khoan đã, 'đừng có yêu đương' là cái quỷ gì. Phùng Đan Thanh chớp chớp mắt, cái ý thức mơ hồ kia tan biến, tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng.

 

Thần kỳ là, cái cảm giác mệt mỏi trên người cô ta bỗng tan biến, cảm giác ánh mắt trở nên thanh minh, các loại cảm quan xúc giác cũng nhạy bén hơn trước có thể cảm nhận được gió đêm mùa thu, sao trời, còn có tiếng người ồn ào náo động ở đằng xa.

 

Tất cả những điều này khiến cô ta cảm thấy thoải mái tự tại, phảng phất được vạn ngọn đèn dầu nâng niu, bước chân cũng như đi trên mây. Và quán lẩu cay trước mắt càng có vẻ ấm áp náo nhiệt. Những người xung quanh cũng bàn tán:

 

"Mấy người có cảm thấy, đột nhiên cả người đều có tinh thần hơn không!"

 

"Thoải mái quá nha."

 

"Đột nhiên eo tôi không còn đau, lưng cũng không mỏi."

 

"Cái não yêu đương của tôi đột nhiên không muốn nhắn tin cho crush nữa..."

 

"Đúng vậy, chẳng lẽ đây là uy lực của mỹ thực?!"

 

Ở đằng xa, Hồ Đương Quy ngồi trên đèn hoa sen khẽ mỉm cười: Kế hoạch thành công.

 

Sau khi mệt mỏi biến mất, mọi người xếp hàng cũng kiên nhẫn hơn, hơn nữa mùi hương lẩu cay ngửi được ở chóp mũi cũng càng thêm mê người.

 

Phùng Đan Thanh nhìn nồi nước dùng bốc khói nghi ngút, còn có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon dưới ánh đèn, khoang miệng không ngừng tiết nước miếng. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời, xếp hàng khiến cô ta cảm thấy thư thái, cảm giác cô ta còn có thể xếp hàng thêm một trăm năm nữa nhưng mà, cô ta cũng muốn nhanh chóng được ăn lẩu cay.

 

Đều tại mình, nếu lúc ấy không do dự giờ này chắc cô ta đã ăn xong lẩu cay rồi... cũng may, Giản Vân Lam làm nhanh thật, không bao lâu thì đến lượt Phùng Đan Thanh. Cô ta cầm giỏ tre chọn lựa nguyên liệu nấu ăn xong, liền kiên nhẫn chờ đợi, rất nhanh một bát lẩu cay nóng hổi đầy ắp được đưa đến tay cô ta.

 

Phùng Đan Thanh gắp một miếng đậu hũ chiên trước. Miếng đậu hũ chiên hút đầy nước canh, mềm mại, cắn một miếng, nước canh nồng đậm bên trong trào ra. Vừa nóng bỏng vừa thơm cay, bản thân vị đậu hũ chiên lại càng tuyệt, rất dễ nhai càng ăn càng ghiền.

 

Lại đến một đũa trứng cút, trứng cút này nhỏ xíu nhưng lòng đỏ trứng lại rất đặc, dường như có chất lỏng sánh mịn chảy ra, khiến người ta say mê thấm đẫm nước canh dầu ớt đỏ au, thật là ngon tuyệt.

 

"Trời ạ, ngon quá, vị cay này thật chuẩn vị." Giống như rất nhiều thực khách khác, Phùng Đan Thanh nhanh chóng đắm chìm trong sự hưởng thụ mà món ăn mang lại, hoàn toàn quên mình: "Ô ô ô, sao không đến xếp hàng sớm hơn..."

 

Quán lẩu cay càng lúc càng đông khách, rõ ràng Giản Vân Lam mới có ngày đầu tiên bán quầy thế nhưng đã trở thành một trong những quầy ăn vặt đông khách nhất khu dân cư Hà Đường.

 

Vì thế, vào lúc 8 giờ rưỡi tối.

 

"Hôm nay lẩu cay đã bán hết rồi." Giản Vân Lam nhấc cái rổ đựng nguyên liệu trống trơn lên, tiếc nuối tuyên bố: "Tuần này tôi sẽ bán ở trước khu dân cư, 7 giờ tối mỗi ngày tôi sẽ bắt đầu bán."

 

Hai người đi đường bị mùi hương quyến rũ, vừa định ghé vào mua thì nghe tin đã bán hết:

 

"Ôi, chậm chân mất rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-99.html.]

 

"Mai tan làm sớm một chút, bảy giờ chúng ta lại đến mua!"

 

"Được."

 

Rất nhiều thực khách đã ăn lẩu cay cũng âm thầm ghi nhớ giờ giấc này.

 

7 giờ... ăn hết một chén lẩu cay đầy ú ụ, Phùng Đan Thanh ngẩng đầu, ợ một cái. Cô ta quyết định, mai tan làm không cần nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thẳng tiến quán ăn vặt này thôi!

 

Tống Lan Trân xách gói lẩu cay cho cháu gái, bước vào khu dân cư Hà Đường, tòa nhà số ba Thanh Hòa.

 

Khu dân cư Hà Đường là khu chung cư cũ đã xây được hai mươi năm, diện tích rất lớn, chia thành nhiều khu vực khác nhau. Tống Lan Trân và bạn già sống ở khu biệt thự, gần cổng chính của khu dân cư, nhưng để đi bộ đến Thanh Hòa thì mất khoảng bảy, tám phút.

 

Thanh Hòa từ tòa một đến tòa ba đều là nhà cao tầng có thang máy. Khu này gần phố buôn bán ở cổng bắc và trường học, nên nhiều người trẻ tuổi sinh sống, có sinh viên thuê nhà, cũng có các cặp tình nhân trẻ hoặc vợ chồng trẻ. Con trai và con dâu của Tống Lan Trân cùng cô cháu gái Hạ Hạ ba tuổi cũng ở đây ra khỏi cổng bắc không xa là trường Thị Nhất Trung, vì vậy có rất nhiều học sinh cấp ba ở trọ tại đây.

 

Bây giờ là chín giờ tối, giờ tan học buổi tối. Không ít học sinh mặc đồng phục cấp ba, đeo cặp sách to tướng, vẻ mặt mệt mỏi bước vào tòa nhà.

 

Tống Lan Trân vừa bước vào sảnh lớn của tòa nhà thì thấy mấy dì, mấy thím đang đứng túm năm tụm ba cắn hạt dưa buôn chuyện.

 

Dạo gần đây thời tiết trở lạnh, mọi người cũng ngại ra ngoài tán gẫu, nên chọn tụ tập trong sảnh thấy Tống Lan Trân, mấy dì liền vẫy tay mời bà ta tham gia:

 

"Bà Tống, hôm nay lại đến thăm Hạ Hạ à lại mang gì ngon cho Hạ Hạ đấy?"

 

"Gói lẩu cay thôi." Tống Lan Trân cười, giơ hộp đồ ăn trong tay lên, "Mua cho cháu gái tôi một ít."

 

"Ồ, lẩu cay à..."

 

"Có vệ sinh không nhỉ?"

 

Vài dì nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc. Lẩu cay mua ngoài quầy hàng, liệu có ăn được không. Mọi người ở nhà đều là người nấu nướng chính, ngày thường ghét nhất mấy loại cơm hộp không vệ sinh hay mấy quán ăn vặt vỉa hè, Tống Lan Trân trước đây còn từng chê bai với các bà, sao giờ lại đổi tính thế này? (Edit: Hoa Thuỷ TInh)

 

Tống Lan Trân nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt mọi người, nhưng cũng không giải thích nhiều. Bà ta còn mừng là mấy người khác không hiểu ấy chứ. Lẩu cay ngon như vậy, càng nhiều người biết thì đối thủ cạnh tranh càng nhiều tốt nhất là không nên tự tạo phiền phức cho mình... Đúng vậy, dù mới ăn có một lần, nhưng Tống Lan Trân đã nảy sinh ý thức cạnh tranh rồi.

 

Mấy bà khác cũng không xoắn xuýt nhiều về vấn đề này, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

 

"Dạo này thằng nhóc nhà tôi lên lớp 12, ngày nào cũng mệt như chó."

 

"Hàn tỷ, chị phải nấu canh sườn gì đó cho Tiểu Lâm bồi bổ chứ. À mà, vụ vỡ ống nước nhà chị sao rồi?"

 

Người được hỏi là dì Hàn. Dì Hàn với mái tóc xoăn bồng bềnh, tay ôm chú chó Teddy nhỏ nhắn, gãi gãi đầu đáp:

 

"Vụ ống nước là nhờ có Tiểu Minh giúp đỡ..."

 

Vừa nói, dì Hàn vừa nhìn về phía không xa, mắt sáng lên.

 

Bà vui vẻ vẫy tay: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tiểu Minh về rồi kìa!"

Loading...