[Bố mẹ ruột mất tích mà sao có vẻ không quan tâm chút nào vậy?]
[Với bộ não Phước Nhĩ Ma Tư của tôi, có vấn đề, chuyện này chắc chắn có vấn đề!]
Tô Nhiên gật đầu: "Đúng là có ma."
"Có phải là bố mẹ tôi không?"
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Tô Nhiên không để lộ cảm xúc gì, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Lúc nãy anh chẳng phải nói bố mẹ mất tích sao? Sao giờ anh lại biết họ đã chết?"
Người đàn ông ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tô Nhiên, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Nhiên này thật sự rất tà môn, đối diện với cô có cảm giác như bị nhìn thấu cả tâm can.
"Tôi... tôi, mơ thấy họ người đầy m.á.u đến từ biệt tôi, nên tôi đoán không biết có phải họ đã gặp chuyện gì không."
Anh ta nhìn Tô Nhiên, thấy cô đang nhìn mình, rõ ràng là đang đợi anh ta nói tiếp: "Bố mẹ tôi thương tôi nhất, chắc chắn là họ không yên tâm nên đến thăm tôi."
Một ngày tốt lành
Tô Nhiên nhướn mày: "Lúc nãy anh nói họ mất tích, giờ lại nói họ gặp chuyện rồi, lời này không mâu thuẫn sao?"
Người đàn ông bị Tô Nhiên nhìn đến toát mồ hôi lạnh, ánh mắt lảng tránh: "Không phải, tôi chỉ lo họ gặp chuyện thôi. Tôi muốn biết con ma trong nhà là ai, có thể thu phục nó được không."
Tô Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khiến anh ta trong lòng phát hoảng.
Người đàn ông cảm giác như bị ánh mắt của Tô Nhiên lột da rút gân, sợ hãi vô cùng, anh ta vô thức muốn né tránh. Lúc này, Tô Nhiên lên tiếng.
"Anh tên Trương Chí Cương, bố tên Trương Thanh Vân, mẹ là Hứa Lệ Quyên, đúng không?"
Trương Chí Cương lau mồ hôi lạnh, cố gắng đáp: "Đúng."
"Ba tháng trước, bố mẹ anh mất tích. Họ chỉ có mình anh là con trai, nên anh nghiễm nhiên thừa kế gia sản."
"Hai tháng trước, anh bán những căn biệt thự và xe hơi dư thừa trong nhà. Một tháng trước, anh bán công ty mà bố anh đã vất vả gây dựng mấy chục năm. Tháng này, anh lại muốn bán cả căn nhà tổ của gia đình."
[Đây đích thị là một tên phá gia chi tử! Không đánh hắn thì đánh ai?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-dam-choc-chi-day-dong-cua-tha-quy/chuong-91.html.]
[Chả trách anh bị đánh, nếu con tôi mà phá gia như vậy, tôi nhất định đánh c.h.ế.t nó không tha.]
[Nuôi đứa con thế này, nắp quan tài của tổ tiên cũng phải tức đến bật tung.]
[Nếu là tôi, c.h.ế.t rồi cũng phải tức đến sống lại!!]
"Trước bảy tuổi, gia cảnh anh nghèo khó, thường xuyên bị người ta chế giễu, bắt nạt. Bố mẹ cảm thấy có lỗi với anh, nên ra sức làm việc kiếm tiền. Sau này họ kinh doanh, tình hình dần khá hơn. Để bù đắp cho anh, họ luôn dành cho anh những thứ tốt nhất, anh muốn gì cũng cho, một năm kiếm được mười mấy vạn, thì mười vạn đều tiêu vào anh."
Trương Chí Cương nghển cổ cãi lại: "Họ chỉ có mình tôi là con trai, kiếm tiền chẳng phải là để cho tôi tiêu sao?"
"Sau khi lên đại học, anh suốt ngày tụ tập với đám bạn bè xấu ăn chơi trác táng, đánh nhau gây gổ. Anh mặc đồ hiệu, ăn nhà hàng cao cấp, tiêu tiền của bố mẹ như nước, một tháng bốn năm vạn tiền sinh hoạt phí, tất cả đều tiêu vào đám bạn bè xấu đó."
Trong phòng livestream có rất nhiều người hâm mộ đang học đại học, sôi nổi ra mặt phàn nàn.
[Mẹ kiếp, tôi giờ đang năm nhất, mỗi tháng mới được chín trăm, nhiều nhất là một nghìn rưỡi.]
[Thời tôi học đại học, một tháng mới được một nghìn...]
[Một tháng sinh hoạt phí tám trăm cũng đủ, tám vạn cũng tiêu hết, quan trọng là anh tiêu kiểu gì thôi.]
[Bốn năm vạn của anh đủ cho tôi tiêu cả năm rồi...]
[Trời ạ, mỗi tháng tôi cho con gái hai nghìn, nó còn tiết kiệm được một khoản kha khá.]
[Đây đâu phải nuôi con trai, đây là nuôi một ông tổ thì có!]
[Tôi một tháng năm sáu trăm lặng lẽ đi qua...]
"Sau khi tốt nghiệp, anh ở nhà ăn không ngồi rồi, cũng không đi làm, chỉ biết ăn bám bố mẹ. Có lần vì tranh giành một cô gái, anh đã đánh bạn trai cô ta trọng thương."
Trương Chí Cương khinh khỉnh nhếch mép: "Tôi có đánh hắn, thì đã sao nào? Nhà tôi chẳng phải cũng đã bồi thường cho hắn không ít tiền sao, bị đánh một trận mà kiếm được mười mấy vạn, hắn nằm mơ cũng cười thầm."
Qua màn hình, vài ba câu nói của Trương Chí Cương đã khiến mọi người tức điên.