Sau khi tắt đèn, Nguyễn Dư  ở  giường, từ bên trong màn   quần áo ở ngoài ban công, bởi vì  giặt xong, nước vẫn còn rơi xuống thẳng tắp, rõ ràng là   tiếng động, nhưng  chằm chằm một lúc lâu vẫn  thể  thấy tiếng tí tách.
Nguyễn Dư trở , ánh mắt  sang chỗ khác.
Giường đối diện là Giản Tương Tương đang ghé   giường, ánh sáng từ iPad chiếu rọi khuôn mặt buồn rầu của cô , cô  còn đang rối rắm. Vừa  Nguyễn Dư và Hạ Xảo Phượng cùng chọn giúp cô , nhưng cô    hài lòng.
Giản Tương Tương là đồ não yêu đương, hiện tại  bộ trái tim của cô  đều là Chu Hi Hoà, cô   đem tất cả những thứ  nhất mà   cho , đại khái là cô  cảm thấy,   loại nước hoa nào  thể xứng đáng với Chu Hi Hoà.
Yêu đương  vẻ thật là phiền não, còn  tốn tiền nữa.
Nguyễn Dư nhẹ nhàng thở  một , nhắm mắt , nàng  giờ đều độc ,    thể nào hiểu  cảm giác , may là cũng   suy nghĩ về phương diện . 
Buổi chiều Chủ nhật, Nguyễn Dư dựa theo thời gian mà Thẩm Băng   mà đến nhà họ Đằng, nhưng mà cửa lớn nhà họ Đằng  đóng chặt, cô ấn chuông cửa thế nào cũng   ai  mở cửa.
Theo lý, Đằng Hạo  ở nhà mới đúng.
Nguyễn Dư lật qua lật  điện thoại di động lục lọi thông tin, cô chỉ   của Thẩm Băng, nhưng lúc  Thẩm Băng  công tác ở nước ngoài, nếu liên hệ sẽ  là đường đột.
Nàng nghĩ ngợi một hồi,  ở cửa hiên yên lặng chờ đợi.
Ở tiểu khu  đều là biệt thự, biệt thự đều  sân, hết nhà  đến nhà khác, chỉ  đơn thuần giống như lâu đài rộng rãi khí thế, đưa tầm mắt  xa,  giống như là một trấn nhỏ trong cổ tích.
Không  từ hướng nào bay tới tiếng dương cầm.
Nguyễn Dư  hiểu âm nhạc,    tiếng đàn  là gì, chỉ là cảm thấy trong thời khắc buồn chán ,  một thứ  thể giúp cô giải lao cũng khá , tuy là tiếng nhạc   vẻ cũng  vui vẻ gì.
Một giờ lặng lẽ trôi …
Cô dựa  cây cột ở cạnh cửa, thỉnh thoảng  giờ.
Rốt cuộc Đằng Hạo  ? Không  là cố ý  mở cửa cho cô đấy chứ?
Trong đầu cô hiện lên đôi mắt đầy địch ý , cảm thấy cũng   là  thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-13-hoa-nhai-nho-be.html.]
“Đằng Hạo! Đằng Hạo!” Nguyễn Dư gọi vài tiếng về phía cửa sổ tầng hai.
Không  ai trả lời.
Cô  nhụt chí một chút, cũng   tiếp tụ chờ đợi, quả thực là  lãng phí thời gian.
Nguyễn Dư lui  hai bước,  xoay   , bỗng nhiên   một chậu hoa bằng gốm màu đen. Chậu hoa    ai đặt ở phía  cây cột ở cửa hiên, trong đó  một gốc cây hoa nhài,  lẽ là   chăm sóc, cành khô nhỏ bé yếu ớt, phiến lá rũ xuống, mắt thường cũng  thể  thấy dấu vết sinh mệnh đang dần trôi  của nó.
Một cây hoa nhài nhỏ bé sắp chết, đặt ở cửa biệt thự , chẳng  cái gì cả,  hoà hợp chút nào.
Giống như cô .
Nguyễn Dư  xổm xuống, xê dịch chậu hoa  bên ngoài, dịch tới chỗ  thể hưởng thụ  ánh nắng mặt trời ban ngày. Sau đó, cô kéo từ trong ba lô của   một bình nước, vặn nắp bình, tưới  mặt đất nứt nẻ trong chậu.
“Sao    ?”
Phía  bỗng truyền điến tiếng .
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Bình nước trong tay Nguyễn Dư run lên, suýt nữa thì rơi xuống đất.
Cô   đầu ,  thấy Đằng Dực   từ lúc nào   ở phía .
Hắn mặc đồ bóng chày, đen kịt, giống như là một toà núi lớn  xuống cô.
“Trong nhà hình như   ai.” Nguyễn Dư  lên, xoay chặt nắm bình.”   ấn chuông cửa  lâu, nhưng  thấy ai cả.”
Đằng Dực ngẩng đầu liếc  về phía tầng hai,   chuyện, chỉ xoay   mở cửa.
Cửa là khoá mật mã,  nhanh chóng ấn mật mã, đẩy cửa  nhà.
Nguyễn Dư  tại chỗ  nhúc nhích.
Hắn nghiêng  mở cửa cho cô: Không  ?”