Nguyễn Dư vội vàng  nhà.
Khi  cửa, ba lô của cô mở  một đường cong nho nhỏ, sát tới cánh tay của Đằng Dực, cô   một cái,  đó ấn chặt ba lô của .
Đằng Dực  phản ứng gì, đóng cửa .
“Cô trực tiếp  lên , thằng nhóc  khẳng định đang chơi trò chơi trong phong!” Hắn  đến  quầy bar, rót cho  một cốc nước.
Nguyễn Dư gật gật đầu,  về phía lầu hai.
Cửa phòng của Đằng Hạo khép hờ, cô nhẹ nhàng gõ cửa một chút.
“Ai thế?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Quả nhiên   ở nhà,  cố ý giả vờ   tiếng đập cửa của cô, khiến cho cô  lãng phí nhiều thời gian như thế.
Nguyễn Dư  bực bội một chút.
“Nguyễn Dư”
“Vào !” Lần   thật sự sảng khoái.
Nguyễn Dư nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa  nặng một chút, cô dùng một chút, một chậu nước từ  đổ xuống, cô còn  phản ứng   đổ đầy nước lên , lạnh thấu tim.
Chậu nước rơi xuống đất, thời gian giống như yên lặng.
Tiếp theo là một trận  thật lớn.
“Ha ha ha ha….”
Đằng Hạo  ở  giường mừng rỡ ngã  ngã , còn  quên giơ di động  video ngắn Douyin.
Trong nháy mắt, tất cả các cảm giác khuất nhục, giận dữ, khổ sở, khó chịu thổi quét   Nguyễn Dư, cô cảm thấy tự tôn của  trôi theo những giọt nước rơi xuống đất.
Hốc mắt  đỏ lên, nhưng cô cố gắng nén nước mắt,    trở nên chật vật hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-14-may-phat-dien-cai-gi-the.html.]
Đằng Dực ở tầng   thấy tiếng động vội vàng chạy lên, hình ảnh  mắt khiến cho  bất ngờ.
Cô gái  ở  cửa phòng của Đằng Hạo, từ đầu đến chân  một chỗ nào khô ráo, tóc đuôi ngựa của cô dán phía  cổ, một chiếc dây thun buộc tóc  ngọn tóc hỗn độn sắp tuột xuống, áo sơ mi màu trắng  nước xối  gần như trong suốt, làn n.g.ự.c phập phồng như ẩn như hiện. Cô cắn chặt môi ,  tay buông xuôi ở hai bên nắm chặt, cả  run rẩy,  thể do lạnh,  giống như   là vì lạnh.
“Đằng Hạo! Mày phát điên cái gì thế!”
Đằng Dực hét lớn một tiếng, cởi áo khoác của  gắn lên  Nguyễn Dư.
“Không  chứ?” Hắn hỏi cô.
Nguyễn Dư  trả lời, cô cúi đầu, xoay  bước  thật nhanh.
“Chờ một chút.” Đằng Dực  kéo cô,   cô dùng sức mà ném tay ,  giữ chặt.
Bóng dáng quật cường mà thon gầy của cô, chiếc áo khoác màu nâu khoác ở   giống như một gánh nặng, giống như  thể  cô suy sụp bất cứ lúc nào.
Đằng Dực trầm xuống,  lập tức đuổi theo cô mà vội vàng  về phía Đằng Hạo. Đằng Hạo theo bản năng  giấu điện thoại,   Đằng Dực giật lấy.
“Anh…”
Đằng Dực   hai lời, trực tiếp xoá bỏ video  nãy  , ném điện thoại về phía Đằng Hạo,  đó xoay  chạy xuống tầng .
Trên sàn nhà phòng khách,  một vệt nước thật dài từ   cô chảy xuống, còn  chiếc dây thun màu đen, một vệt màu đen  nhỏ  vô cùng rõ ràng  gạch men sứ màu trắng.
Đằng Dực nhặt chiếc dây thun  lên, chạy  khỏi nhà.
Chiều buông xuống, trời    tối sầm từ lúc nào. Gió đầu thu lạnh lẽo, thổi hết đợt  đến đợt khác.
Hắn  một vòng xung quanh,  thấy Nguyễn Dư , chỉ  thể chạy tới cổng tiểu khu đuổi theo cô.
Suốt một đường  cũng   thấy cô, Đằng Dực hỏi bảo vệ trực ban ở cửa, bảo vệ chỉ  trạm xe buýt ở giao lộ,  là  về hướng đó.
Khi Đằng Dực chạy đến trạm xe buýt,  lúc một chiếc xe tuyến 527 rời .
Hắn  thấy Nguyễn Dư trong xe  527, cô  lưng về phía  đang , còn khoác áo khoác của , cả   thẳng tắp.
Trong xe   nhiều chỗ trống, nhưng cô  , cứ  như thế.