Toàn bộ buổi sáng Nguyễn Dư đều mơ mơ màng màng,  đến   ở đó, đến tiết Toán học cao cấp còn  điểm danh. Thầy dạy Toán gọi cô lên giải đề, đề  hề khó, nhưng vì thất thần, cô căn bản   là  giải đề nào, ba bạn cùng phòng cũng giống như đang   cõi thần tiên, suy nghĩ còn bay xa hơn cả cô, căn bản  trông chờ   , may là lớp phó Uông Tĩnh lặng lẽ ở phía  nhắc nhở cô, cô mới miễn cưỡng lọt qua cửa.
Sau khi tiết học buổi sáng chấm dứt, Giản Tương Tương chạy như bay  tìm bạn trai, Trần Mạn Bạch  về phòng livestream, Hạ Xảo Phượng hẹn đồng hương  dạo phố, Nguyễn Dư chuẩn  trở  phòng ngủ để ngủ.
Khi cô  mới  khỏi cửa phòng học, Uông Tĩnh  theo.
“Nguyễn Dư,    chứ?” Uông Tĩnh  béo, nhưng giọng   dễ , “Tớ thấy trạng thái của  sáng nay    lắm!”
“Không  , lúc nãy tớ cảm ơn  nhé!”
“Không  gì, chúng  nên giúp đỡ !”
Hai  sóng vai  một đoạn đường. Tuy cùng một lớp nhưng cũng  quen thuộc lắm, Nguyễn Dư cũng    gì với , chỉ cảm thấy càng  càng  hổ.
“Buổi chiều   tiết,    ngoài ăn cơm ?” Uông Tĩnh bỗng nhiên mời.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Không , tớ  đến nhà ăn!” Cô từ chối dứt khoát.
Uông Tĩnh gãi đầu gãi tai, mặt  đỏ một chút.
“Vậy thì thôi, để   !”
Nguyễn Dư gật đầu, rẽ  hàng hiên,  về một hướng khác để xuống tầng ,  đó  nhà ăn. Thật  cô còn   ăn, nhưng nếu  ăn cơm, chỉ sợ buổi chiều sẽ  chịu nổi.
Người ở nhà ăn khá nhiều, cô  tới cửa nhỏ mua một bát mì trộn,  tìm chỗ để  xuống. Vừa mới ăn  hai miếng thì cảm thấy  khí xung quanh giống như  đổi.
Vốn cả một đội cả nam lẫn nữ đều đang ăn cơm đều   cửa, trong đám  thỉnh thoảng truyền đến tiếng thì thầm.
“Là Đằng Dực!”
“ là ! Hôm nay gió thổi hướng Tây  ,  thể gặp  ở nhà ăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-17-anh-tot-nhat-dung-ngoi.html.]
Hai nữ sinh ở bàn bên cạnh kích động mà lấy điện thoại di động ,  phát hiện Đằng Dực bưng mâm đồ ăn, đang  về phía bọn họ.
“Trời ơi,    tới đây!”
Nguyễn Dư ngẩng đầu,  thấy Đằng Dực  lúc dừng  ở  mặt  . Một đôi mắt màu đen lấp lánh, ánh mắt sáng ngời mà  cô. Tự nhiên, Nguyễn Dư nhớ tới ngày gặp   ở  sân thượng.
Ngày hôm đó,  đầu tiên cô phát hiện, hoá  đôi mắt của con trai cũng  thể  như thế!
“  thể  xuống  ?” Đằng Dực chỉ về phía đối diện với cô.
“Nguyễn Dư  nữ sinh từ bốn phía giống như hổ rình mồi, : “Tốt nhất  đừng nên !”
Đằng Dực  thấy thế thì buông mâm đồ ăn xuống, trực tiếp  phía đối diện với cô.
Người xung quanh phát  những tiếng thổn thức, cục diện   thể khống chế nữa, Nguyễn Dư chỉ coi như   việc gì mà cúi đầu tiếp tục ăn mì.
“Chuyện hôm qua,  xin !” Đằng Dực  cô gái phía đối diện, vẻ mặt của cô lạnh nhạt,    che giấu sự bài xích và kháng cự đối với .
Xem  là  nguôi giận.
“Không   sai!” Hơn nữa,   từng nhắc nhở cô đừng để  bắt nạt.
“ xin   em trai!” 
Nguyễn Dư  , chiếc đũa trong tay đặt xuống khay mì trộn, bỗng nhiên cảm thấy mùi bơ lạt hôm nay  ngấy, khó  thể nuốt xuống.
Ở nhà ăn càng ngày càng nhiều , ánh mắt  về phía bọn họ cũng càng ngày càng phức tạp.
Đằng Dực cư xử tự nhiên bình thản, Nguyễn Dư  giống như  giữa đống lửa, như   đống than. Cô mơ ước trở thành một  loá mắt,   lường  , trở thành một  loá mắt chính là giơ tay nhấc chân đều  phóng đại  chằm chằm.
Một lát , rốt cuộc cô cũng  chịu nổi nữa, bưng mâm đồ ăn  lên.
“Áo khoác trả  ,   !”