“Đã ăn cơm chiều ?” Đằng Đực  về phía Đằng Hạo.
“Ăn , cơm hộp!”
Đằng Dực gật đầu, xoay    ngoài, hình như  tiến  là vì hỏi câu ,  vẻ như cũng    cuộc  chuyện của bọn họ.
Nguyễn Dư lặng lẽ thở .
Đằng Dực  vài bước,   đầu, tầm mắt đặt   Nguyễn Dư.
“Cô thì ?”
“Hả?”
“Cơm chiều!”
“ cũng ăn !” Thật  cô còn  kịp ăn, từ phòng tuyên truyền , cô trực tiếp tới đây,  kịp ăn cơm.
“Ăn ở ?”
“Ở nhà ăn!”
“Nhà ăn năm rưỡi mới mở cửa.” Đằng Dực  đồng hồ  cổ tay, “ gặp cô  xe buýt cũng là năm rưỡi.”
Nguyễn Dư  nghĩ kẻ một vạn năm   tới nhà ăn cũng  thể nhớ rõ chính xác thời gian nhà ăn mở cửa như .
Cô    lấp l.i.ế.m như thế nào,    mở miệng.
“Mì gói  ăn ?”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Khi mắng  thì thấy chị lắm chiêu như thế, mà  gặp  trai  chị  giống thiểu năng trí tuệ thế?” Đằng Hạo ở bên cạnh âm dương quái khí, “Anh trai  hỏi chị   ăn mì gói ? Chắc chị  mì gói là gì chứ?”
Nguyễn Dư vội vàng gật đầu,  Đằng Dực : “Ăn!”
“Vậy thì mười phút nữa xuống!”
Đằng Dực  xong mấy lời , xoay   khỏi phòng.
Từ tầng   nhanh bay lên mùi mì gói, Nguyễn Dư tìm cho Đằng Hạo một bộ đề, bảo   , còn   xuống.
Trong phòng bếp, Đằng Dực mang nút bịt tai vô tuyến,  ở  nồi đang bốc  nghi ngút, để  một bóng dáng cao thẳng. Không   đang  gì, chiếc đũa ở bên cạnh nồi  gõ theo nhịp điệu tiết tấu,  ngờ cũng gõ thành một khúc nhạc ngắn.
Mẫn cảm đối với âm nhạc cũng là một trong những thiên phú trong nghề nhảy.
Một lát ,  vớt mì gói trong nồi  hai cái bát, Nguyễn Dư định tiến đến hỗ trợ,  thấy  mỗi tay cầm một cái bát lớn bước tới  bàn ăn.
Nguyễn Dư  hiểu Street Dance, nhưng cũng  từng xem Moonwalk của  Michael Jackson, bước nhảy   của Đằng Dực  khác lắm so với kinh điển. 
Mấu chốt là,  còn đang  dép lê.
Thật lợi hại.
Đằng Dực   đầu,  thấy Nguyễn Dư  xuống ,  tháo tai  bên tai trái, giơ cằm lên với cô.
“Lại đây.”
Nguyễn Dư gật gật đầu,  đến  bàn ăn.
Hắn lấy một đôi đũa cho cô. 
“Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-28-mi-goi.html.]
Đằng Dực  mang tai  lên,  xuống chỗ đối diện với cô. Tuy hai    cùng một bàn ăn cơm, nhưng Nguyễn Dư ,   thế giới của , thế giới , ngoài    ai tiến  .
Nguyễn Dư đang quấy mì trong chén, Đằng Dực bỗng nhiên đẩy tới một cái đĩa, cái đĩa là hai quả trứng ốp.
“Quên bỏ  mì cho cô, tự  gắp nhé!”
“Cảm ơn!” Nguyễn Dư gắp một quả, thấy   động đậy mới hỏi: “Anh   ăn ư?”
“  dị ứng trứng gà, đều là  cho cô đấy!” Hắn ,  gắp một quả trứng ốp còn  bỏ  bát của cô, “Ăn !”
“Uhm”
Mì gói nấu   sống cũng   quá chín, mà  vặn,  những sợi mì là hai quả trứng ốp,  vẻ  đầy đủ.
Nguyễn Dư đúng là  đói bụng, cô gắp lên một đũa mì, thổi một chút,  đó ăn một cách ngon miệng.
Chiếc bát lớn  nhanh  thấy đáy.
Cô nhịn  ợ một cái, ngước mắt  về phía Đằng Dực, Đằng Dực   thả đũa từ khi nào, đang dựa lưng  ghế ,  như    cô.
Nguyễn Dư cho rằng  khoé miệng   dính gì đó, vội vàng lấy khăn giấy để lau, kết quả là   gì hết.
Đằng Dực còn đang  cô.
“Sao thế?” Nguyễn Dư  hổ, “Lần đầu thấy con gái ăn nhiều như thế ?”
“Lần đầu thấy con gái ăn mì gói mà giống như sơn hào hải vị.”
“Tại vì  nấu  ngon.”
“Dù  cũng là “đồ ăn ngon” duy nhất mà   sở trường.”
“Anh   nấu ăn ư?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Hắn lắc đầu: “Cô  ?”
“Biết một chút!”
“Lần  nếm thử.”
Lần  ư…
Nguyễn Dư       .
“Được ?” Hắn khẽ nâng cằm.
“Được!”
“No ?” Hắn hỏi.
“No !”
“Vậy  lên !”
“Để  rửa sạch bát đĩa .”
Nguyễn Dư  lên, chuẩn  thu thập bát đĩa  bàn,    ngăn .
“Không cần, lát nữa sẽ   tới giúp việc.” Hắn .
“Vậy chẳng  là  ăn  ?”
Hắn dịu dàng : “Không   nãy  hẹn   ăn   ?”