“Được, hôm nay cứ thế thôi,   bài tập!”
Đằng Dực hạ lệnh đuổi khách xong,  qua mở nhạc, điều chỉnh giảm âm lượng, bắt đầu  nóng cơ thể. Mặt gương ở phía  và phía , phản chiếu cơ thể dài và thẳng của . Chỉ đơn giản là đá chân lắc hông, nhưng vì là  , hào quang cũng   khác biệt so với những  khác.
Nguyễn Dư  theo Đằng Hạo rời khỏi phòng luyện tầm,  tới một văn phòng ở cuối tầng hai.
Văn phòng   tân trang,  rộng, bên trong phòng  một bộ sofa cùng với hai bàn  việc,  mỗi bàn  việc đều  trang  một cái máy tính của Apple.
Đằng Hạo ném cặp sách lên sofa.
“Nơi  là căn cứ luyện nhảy ?” Nguyễn Dư hỏi.
“Nói đúng  là công ty Street Dance.”
“Công ty?”
“ , là công ty chuyên huấn luyện Street Dance chuyên nghiệp, tận sức mở rộng và phổ cập văn hoá Street Dance.”
“Của ai?”
“Của  , đây là mơ ước của  .  mà hiện giờ còn đang trong giai đoạn chuẩn , một thời gian nữa mới  thể chính thức hoạt động.” Đằng Hạo mở cặp sách , rút  từ trong cặp sách mấy bài thi, đưa cho Nguyễn Dư.” Về  sẽ học ở đây.”
“Vì ?”
“Bởi vì    đồng ý để cho  học Street Dance ở đây.”
Nguyễn Dư nghĩ một chút: “Đây là yêu cầu mà lúc    đồng ý với  ?”
“Thật là thông minh!” Đằng Hạo dùng ánh mắt tán dương  cô. “Không hổ là cô nàng Thủ khoa giúp  tiến bộ.” 
“Anh   sợ ảnh hưởng tới việc học tập của  ?”
“Không  là  chị  ?”
Nguyễn Dư đột nhiên thấy áp lực như núi.
“Mẹ    ?” Nguyễn Dư hỏi.
Đằng Hạo vội vàng dùng ngón tay “Shh” một cái: “Tạm thời  để   .”
“Mẹ   đồng ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-38-thien-tai-street-dance.html.]
“ còn   với , dù    khi    học Street Dance,    kiên quyết  đồng ý.”
Đằng Hạo nhớ , lúc  chỉ bởi vì  trai Đằng Dực   học Street Dance, bình yên trong nhà  đầu  phá vỡ. Trong suy nghĩ của  Thẩm Băng, nhảy Street Dance đều là những tên côn đồ   việc đàng hoàng, Đằng Dực  học Street Dance chính là  học mấy thứ hư đốn. Hai  còn vì thế mà cãi  một trận  lớn.
Sau đó, tính cách cứng rắn của Đằng Dực  trở nên ôn hoà hơn, vì để   đổi suy nghĩ, Đằng Dực  tự  tay một bản cam đoan dài hai trang giấy,  kể với  về đam mê của  đối với Street Dance, hơn nữa còn nhiều  đảm bảo bản   nhất định sẽ  học những thói , cũng nhất định  ảnh hưởng tới việc học tập.
Thẩm Băng  Đằng Dực  cho cảm động, cuối cùng cũng đồng ý nhưng bà vẫn cảm thấy khiêu vũ chỉ  thể là đam mê hứng thú nghiệp dư,  thể “Kiếm cơm”. Đằng Dực  vì vấn đề  mà  tiếp tục cãi  với ,  nắm bắt cơ hội, quý trọng mỗi giây thời gian  thể đến phòng tập nhảy, âm thầm nỗ lực, chăm học khổ luyện, cho dù chịu nhiều thương tích cũng  hé răng.
Năm mười sáu tuổi, Đằng Dực tham gia cuộc thi Street Dance mang tên “Chén mộng tưởng”, đó là cuộc thi truyền hình Street Dance lớn nhất  quốc,  dựa  cơ sở vững chắc cùng với thực lực của  vượt qua thử thạch, từ vòng loại  trận chung kết  quốc, cũng nhận  huy chương đồng của phần thi Breaking. Hắn cũng là  đoạt giải nhỏ tuổi nhất trong cuộc thi năm .
Lúc , truyền thông tranh  đưa tin, đều ca tụng Đằng Dực là “Thiên tài Street Dance” Cũng nhờ  mà Thẩm Băng mới tiếp nhận nhiều cuộc phỏng vấn của báo chí, ngoài mặt cũng sáng sủa một chút.
“Kể từ lúc ,    còn can thiệp  việc nhảy Street Dance của  trai  nữa. Lần ,  trai  mở công ty huấn luyện Street Dance,  cũng  nề hà mà ủng hộ.” Đằng Hạo lộ  ánh mắt lấp lánh, “ vô cùng sùng bái  trai,   chính là thần tượng của .”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Vậy  học tập  trai  , để  cho   cảm động!”
“ cũng   thế, nhưng mà    đủ kiên nhẫn và nghị lực.” Đằng Hạo gãi gãi đầu,   hổ một chút, “Thật  lúc   cũng  theo  trai học Street Dance một  thời gian, nhưng quá khổ cực,   kiên trì, hơn nữa   theo kịp việc học tập ở trường, nên    cho  đụng  Street Dance nữa.”
“Vậy bây giờ tình hình thế nào?”
“ hối hận !”
“Sau khi Đằng Hạo ngừng luyện tập một  thời gian, cảm thấy bản    thể nào rời bỏ  Street Dance,   một  nữa  nhảy, nhưng Đằng Dực   cho phép. Bởi vì Đằng Dực hiểu  tính cách của em trai, nghĩ là lúc   chỉ yêu thích nhẫn thời, nên   để  lãng phí thời gian, bỏ lỡ việc họ. Sau khi Đằng Hạo đau khổ cầu xin, Đằng Dực vẫn  mềm lòng.
“Sau đó thì ?” Nguyễn Dư hỏi.
“Sau đó thì xảy  chuyện với chị. Anh trai  bảo   xin  chị,   , thừa  điều kiện,   đồng ý.”
“Cậu thật đúng là… Quai hàm bằng đế dày, da mặt thật dày!”
Đằng Hạo  hà hà, “Vô cùng xin ,  đó   nên hắt nước   chị,  cũng   sai .”
“Cho nên, cũng nhờ   nên  mới  thể tiếp tục luyện nhảy  ?”
“Có công lao của chị, nhưng cũng   sự cố gắng của .” Đằng Hạo chỉ  bài thi, “Nói thật,  khi    thành tích , thầy giáo và ngay cả  cũng  tin.”
Nguyễn Dư phì .
“Vậy thì  , tranh thủ   trai  cũng lau mắt mà .”
“Uhm, nhất định !”