Đằng Dực  ở trong văn phòng dựng tạm thời phía  đài chủ tịch, chân bắt chéo,  Điền Thành cùng với một  nam sinh tên là Uông Tĩnh đang sửa  bản thảo  bàn.
Tiếng  ồn ào  sân thể dục khiến cho cảm giác trong phòng thần yên ắng.
“Em  sắp  thi đấu ,   luyện tập  mà tới đây  gì?” Điền Thành  đầu .
“Em tới để hưởng thụ một ít bầu  khí thi đấu.”
“Thi đấu của em   giống với đại hội thể thao ?”
“Không giống  là thế nào?” Đằng Dực thưởng thức máy đóng sách  bàn, “Tinh thần thi đấu, đạo lý trong đó, Street Dance cũng là một loại thi đấu.”
Điền Thành  mới   lý,  thấy rèm cửa xốc lên, một nữ sinh vóc dáng nhỏ bé  từ ngoài . Sau khi nữ sinh chào hỏi Điền Thành, đặt văn kiện trong tay lên bàn,  đó đến bên cạnh Uông Tĩnh.
“Uông Tĩnh, Nguyễn Dư lớp   té xỉu .” Nữ sinh cố tình  thật nhỏ, nhưng mấy  trong phòng đều   lời .
“Thật  giả?”
“Uhm,   thấy bọn họ đưa cô   đến phòng y tế .”
Uông Tĩnh đang định hỏi cụ thể thêm chút, Đằng Dực phía    lên.
“Thầy Điền, em   đây.”
Điền Thành còn  lên tiếng,   kéo rèm vải lên   ngoài.
Uông Tĩnh cũng   theo, nhưng   dám, sắp  phát thanh , việc quan trọng như ,   MC nhất định  thể  việc riêng.
Trên sân thể dục vẫn náo nhiệt vô cùng, tiếng của nhân viên thông báo, tiếng s.ú.n.g bắt đầu thi đấu, còn  tiếng hò hét cố lên, bên tai  dứt.
“Đằng Dực bước nhanh xuống lầu, xuyên qua lối ,  phòng y thế.
Phòng y tế chỉ  một nữ giáo y, cô  đang định đóng cửa sổ thì thấy Đằng Dực tới, động tác cô dừng  một chút.
“Lại  chuyện gì thế?” Giáo y hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-51-gay-su.html.]
“Không, em đến tìm !” Đằng dực  qua cửa sổ  trong, bên trong   ai.
“Là nữ sinh  té xỉu vì chạy 3000m ?”
 .
“Em   tỉnh , mới nghỉ ngơi một lát ở đây,  mới !”
“Cảm ơn cô!”
Đằng Dực  cảm ơn,  đó  trở về đường cũ.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Hắn  gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình một chút, nhưng móc di động  mới phát hiện     điện thoại của Nguyễn Dư. Nhất định là Đằng Hạo , nhưng giờ  thì chắc là  đang học.
“Nguyễn Dư,  cố ý ngất xỉu  ? Sau đó nhân cơ hội ở  mặt thầy Thái Trí âm mưu hại  đúng ?”
Phía  phòng thiết , bỗng nhiên truyền đến một tiếng trách cứ lanh lảnh. Cái tên trong miệng nữ sinh  khiến cho Đằng Dực dừng bước. Hắn  đầu  qua,  thấy Nguyễn Dư đang  cùng với một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ở  gốc hoa quế.
Đối mặt với sợ nghi ngờ của nữ sinh , Nguyễn Dư  thèm giải thích, cô nghiêng  định chạy ,   nữ sinh  tóm lấy.
“ đang hỏi  đấy! Trả lời !”
“ thế!”
“Ha ha, đây là  thừa nhận   ?”
“Thừa nhận, chính là  cố ý ngất xỉu, nhân cơ hội tố cáo  lưng , gây khó khăn cho  đấy!”
“Cậu…”
“Cảm giác thế nào?”
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa định  gì, bỗng nhiên  câu  chặn .
Thần sắc của Nguyễn Dư lạnh lùng, một đôi mắt đen láy, giống như là họng s.ú.n.g  g.i.ế.c : “Vưu Nhạc Huyên,  cảnh cáo ,  xem    mắt thì cứ nhằm  , đừng động  bạn cùng phòng của . Nếu ,    nhiều cách để gậy ông đập lưng ông đấy.”