Nguyễn Dư  gì  tâm trạng ăn cơm nữa.
“  đói.”
“Chạy xong 3000m thì  tẩm bổ một chút.” Hắn dứt lời, đẩy  vai của cô một chút,  đẩy cô  về phía .
Với góc độ của Vưu Nhạc Huyên đang , giống như là Đằng Dực ôm lấy Nguyễn Dư  .
Cô   khỏi cảm thấy lạ, Nguyễn Dư từ khi nào liên quan tới Đằng Dực? Hai   rõ ràng là  của hai thế giới, tám gậy tre cũng đánh  tới.
Nguyễn Dư  Đằng Dực mang theo  qua toà nhà hành chính, xe của  dừng ở gần bồn hoa ở vườn trường,  kính chắn gió  vài chiếc lá rụng  gió thổi  thổi , đến khi gió ngừng thổi mới dừng.
Đằng Dực kéo cửa xe  cho cô.
Khuỷu tay của Nguyễn Dư giữ ở mui xe
“Làm  thế?” Đằng Dực  cô.
Khí sắc  khuôn mặt cô còn  khôi phục , ánh mặt trời  chiếu  trông giống như là một viên ngọc trong veo,  trắng  sáng,    tí huyết sắc nào.
“Vừa   đều  thấy hết   ?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nghe  hết thì  ? Về    gặp  nữa ?”
Cô cúi đầu, mày cũng nhíu ,  ngờ giống như đang tự hỏi câu hỏi .
Đằng Dực trực tiếp đẩy mạnh cô  trong xe, đóng cửa xe . Thùng xe  phơi đến ấm áp,  lên xe, khởi động xe thì mở cửa sổ, nhưng  mở mui xe.
Xe cứ thế  khỏi cửa lớn của Đại học Ngưỡng Sơn.
Xung quanh trường học   nhiều nơi  thể ăn cơm, nhưng hình như Đằng Dực   đến nơi xa hơn. Hắn  một mạch về phía Bắc,   đại lộ Hồng Diệp,  đó đến phố Trường An.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
Nguyễn Dư   là  địa phương Liêu Thành, đối với phố Trường An, ấn tượng của cô chỉ dừng  ở phim tuyên truyền của thành phố, nhà ở ngói đen tường trắng, sông dài uốn lượn, con đường nhỏ lát đá mềm, đường phố cổ kính.
Xe của Đằng Dực dừng  ở bãi đỗ xe khi mới  phố Trường Anh,  mang theo cô   một nhà ăn nhỏ. Có lẽ là do  qua giờ cơm, trong tiệm ăn   khách, chỉ  vợ chồng chủ tiệm  ở cửa sổ bóc vỏ đậu nành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-53-pho-truong-an.html.]
Nhìn thấy Đằng Dực, ông chủ  lên.
“Sao bây giờ mới đến?”
“Vì chờ bạn đến cùng nên đến muộn.”
Ông chủ liếc  Nguyễn Dư  , gật gật đầu, xoay   bếp.
Bà chủ dọn dẹp vỏ đậu nành  bàn, nhường chỗ gần cửa sổ cho bọn họ, thuận tay đưa thực đơn đến, cố ý để thực đơn  mặt Nguyễn Dư.
“Gọi món !” Đằng Dực .
Nguyễn Dư  thực đơn, thực đơn  tinh tế, mỗi đồ ăn đều  ảnh chụp tương ứng, nguyên liệu nấu ăn và gia vị, ngay cả cách  cũng rõ ràng.
“Anh gọi !” Nguyễn Dư đẩy thực đơn tới  mặt Đằng Dực.
Tù lúc bọn họ mới  cửa Đằng Dực  chuyện cùng với chủ quán, cô  đoán ,  là Đằng Dực nhất định là khách quen ở đây, nhiệm vụ gọi món  giao cho khách quen mới chính xác.
“Vậy  gọi linh tinh cũng  ?”
“Vâng.”
Đằng Dực quen thuộc mà gọi xong đồ ăn,  đưa thực đơn cho bà chủ.
Bà chủ tập hợp các món ăn do  gọi, nhịn   mà  : “Đây cũng   là gọi linh tinh, mà gọi tất cả những đồ ăn  nhất của cửa hàng chúng  !”
“Nhờ ông bà chủ!” Đằng Dực .
Bà chủ vui vẻ mà   phòng bếp.
Trong đại sảnh nháy mắt trở nên yên lặng, chỉ  tiếng mái chèo và tiếng nước truyền tới từ bên ngoài cửa sổ.
Không khí bình lặng, nhưng trong lòng Nguyễn Dư   bình tĩnh nổi.
Từ lúc Đằng Dực  cửa, ánh mắt luôn luôn  về phía cô, nhưng cô  cúi đầu, buồn bã ỉu xìu mà ,  từng liếc   một cái nào.
Cô đang trốn tránh,    đang trốn tránh   là trốn tránh khoảnh khắc  khéo   bắt gặp.