Nguyễn Dư mất ngủ.
Suốt cả đêm, cô cứ  chằm chằm lên trần nhà,  đếm cừu,  đếm sủi cảo, nhưng đầy đầu là trận chung kết ngày mai. Tuy   là cô thi đấu, nhưng cô  vô cùng hồi hộp.
Ngày hôm , cô thức dậy sớm hơn một chút so với ngày thường,  khi học từ đơn xong thì trở  phòng ngủ, ngủ bù.
Buổi sáng   tiết học, mà tiết buổi chiều cô quyết định trốn học.
Giản Tương Tương   Nguyễn Dư định trốn học, ánh mắt tức khắc  một loại mừng vui “Rốt cuộc gỗ mục cũng thông suốt .”
“Nguyễn Nguyễn, khi tớ đến Ngưỡng Sơn, chị gái của tớ   là, học đại học nến  trốn học  thi   yêu đương thì thật sự vô nghĩa.”
“Chị  của    chị ruột đúng ?”
“Không  là chị ruột, nhưng lý thì vẫn chính xác. Dù  để  học  thì chắc chắn  thể , nhưng trốn học, yêu đương thì vẫn  hy vọng. Hiện tại    bước đầu tiên, tiếp theo chính là yêu đương…”
“Dừng!” Nguyễn Dư mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ, vẫy vẫy tay với hai  khác cùng phòng ngủ: “Tớ  đây!”
Cô tránh Giản Tương Tương, mở cửa   ngoài.
Nguyễn Dư  đến Hoa Phủ tụ họp với Đằng Hạo, Đằng Hạo  gọi xe, xe đang chờ ở  nhà .
Hai  từ trong nhà  ,  kéo cửa xa   thấy một loạt tiếng dương cầm hỗn loạn. 
Đằng Hạo  nhịn  mà che tai .
“Người nhà bên cạnh  điên.” Hắn .
“Nghĩa là ?”
“Cả ngày đàn nhạc Beethoven sai lung tung, cứ tiếp tục như thế, ngay cả Beethoven ở trong quan tài cũng  dựng dậy.”
“Khiếu nại   tác dụng ?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Không  tác dụng,   nhà họ  cơ  to, bên bất động sản  dám chọc .”
Nguyễn Dư bĩu miệng, cho dù  quyền  thế thì cũng  thể  gì  nấy, đắc tội  bộ hàng xóm  thể  gì  chứ.
“Đi thôi, lên xe, để cho cái tai yên tĩnh một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-62-nguoi-dien.html.]
“Ừ.”
Xe điều khiển  khỏi Hoa Phủ, trực tiếp  thẳng tới sân vận động Hồng Ưng.
Dọc theo đường , tiếng điện thoại di động của Đằng Hạo vang lên  ngừng, cũng  ngừng  tin nhắn gửi đến.
“Không  là  cũng trốn học đấy chứ?” Nguyễn Dư hỏi.
“Không,  xin nghỉ.”
“Các thầy cô đồng ý ?” Học trung học  dễ xin nghỉ như  chứ.
“Dù  buổi chiều cũng là tiết thể dục và tự học.” Đằng Hạo  thèm để ý, “Huống hồ   đồng ý với chủ nhiệm lớp là   thi  tiến bộ đến top 5.”
Nguyễn Dư: …
Ai cho  dũng khí thế? Ai?
Xe dừng  ở bên ngoài sân vận động Hồng Ưng,  cũng  nhiều như trong tưởng tượng, nhưng cũng khá náo nhiệt, những  tới đây đều là những  trong vòng Street Dance,  nào  nấy ăn mặc  là Hip-hop.
So với bọn họ, Nguyễn Dư mặc quần Jeans cùng với áo phông dệt kim hở cổ,  vẻ quá nghiêm túc, cũng quá  phù hợp. Cũng may là bên cạnh cô còn  Đằng Hạo.
Hai  cùng    trong, Đằng Hạo thường  điện thoại di động,   xung quanh bốn phía.
“Cậu tìm  ?” Nguyễn Dư hỏi.
“Uhm, nhóm  Tiêu Khanh cũng tới,  là ở gần đây, nhưng    thấy.”
Nguyễn Dư đang định giúp tìm kiếm,  thấy Đằng Hạo  về phía Bắc giơ tay lên.
“Thấy  ư?”
“Uhm, ở cửa.” Đằng Hạo nắm chặt lấy Nguyễn Dư kéo cô chạy về phía .
Nhóm  Tiêu Khanh một hàng năm  đều  ở cửa sân vận động.
Nguyễn Dư còn  tới gần  thấy một nữ sinh đang   chuyện với Chu Hi Hoà.
Là Phương Uyển.