Đế Giang thấy nàng  chạm  mà   dám, dáng vẻ sốt ruột    sung sướng, khóe môi nhếch lên:
“Không  thương.”
“… Ngươi  nào cũng  .” Nhạc Quy một bộ dạng “ tuyệt đối  mắc mưu nữa”, nắm lấy vạt áo dính m.á.u của  mà hỏi:
“Không  thương, thế cái  là gì? Máu kinh nguyệt ?!”
“Máu  khác.” Đế Giang lúc  mới chú ý, khó trách   cứ ngửi thấy mùi m.á.u tươi.
Hắn khẽ động ngón tay, thi triển chú pháp tẩy sạch, Nhạc Quy nhíu mày: “Là  ý gì? Lại  kẻ tập kích? Hay là trong cung   gian tế lộ mặt? Tôn thượng,    , nếu  quyết tâm sống cho bằng  thì ngươi  thể bớt   sợ c.h.ế.t  ? Được , coi như cố ý biến Vô Ưu Cung thành cái sàng để thiên hạ   thì  cho thêm phần thú vị, nhưng ngươi  nghĩ đến tương lai vương hậu  đây chỉ là một phàm nhân yếu ớt,  một ngày sẽ mà toi mạng một cách dễ dàng ?!”
“Bản tôn  sớm quét sạch kẻ lộn xộn trong cung,  gia cố kết giới phòng ngự. Hiện nay Vô Ưu Cung, dù chỉ là ruồi muỗi,   bản tôn cho phép cũng chẳng lọt  .” Đế Giang phủi áo, thấy nàng còn  đó cằn nhằn liền kéo thẳng nàng lên gối , còn bản  thì dựa lười biếng  vương tọa: “Mà   cũng chẳng g.i.ế.c nổi ngươi.”
“Tại ?” Nhạc Quy buột miệng.
Đế Giang cong môi, mày mắt lộ chút tà tứ: “Ngươi  xem?”
【 Vì tôn thượng sẽ bảo vệ  chứ gì. 】
Nhạc Quy theo phản xạ trong lòng thốt  đáp án, lập tức nhớ   , mặt đỏ lên, mạnh mẽ chối:
“Ta…  vốn là vương hậu ngươi, dễ c.h.ế.t quá thì    nhạo ngươi thôi!”
“À.”
【 Chỉ  thôi á? Không chế giễu  gì hết ? 】
Khó mà kìm, tiếng lòng  tuôn . Nhạc Quy ý thức  mới vội vàng lái sang chuyện khác:
“Nếu   ai tập kích,  m.á.u  áo ngươi từ ?”
“Xử lý một con sâu, vô ý dính .” Đế Giang , bỗng nhớ  đó chính là “bằng hữu” nàng từng dâng ở đại hội thí luyện tam giới.
Nhạc Quy ngơ ngác:
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuonqwg-152.html.]
“Hửm?”
Đế Giang liếc nàng:
“Tạm thời ngươi  cần .”
【 Ai thèm  … Ta chỉ thèm  mỗi tôn thượng thôi. Tôn thượng chính là trời , đất , là tuyết thiên  xuyên áo ,  siêu mê. 】
Từ châm chọc trượt sang tỏ tình thẳng thừng, nếu   Đế Giang  chằm chằm, Nhạc Quy chắc  lau mồ hôi  trán.
Trong cổ họng  bật  tiếng , rõ ràng  hưởng thụ mấy câu “ngựa vờn mông” trong tiếng lòng nàng. Nhìn  vui vẻ, Nhạc Quy cuối cùng hiểu tại   đây    vô cớ.
【 Thì  là vì… Ta yêu ngươi, yêu ngươi lắm. Trên đời   thương nhất là ngươi, lúc nào cũng  gặp, từng giây từng phút đều   mật cùng ngươi… 】
Tiết tháo là gì? Giới hạn là gì? Miễn giữ kín  bí mật thì mấy thứ đó chẳng đáng.
Người  tiên chịu  nổi  chính là Đế Giang. Hắn khẽ đẩy nàng xuống khỏi gối. Nhạc Quy còn đang tính giả bộ thong dong lùi xa vài bước,   mở miệng:
“Hôn sự định ngày mười lăm tháng mười,  chứ?”
“Ngươi… đang bàn với  ?” Nhạc Quy  chần chừ.
Đế Giang nhướn mày:
“Bằng  thì ?”
【 Aaaaa  đang thương lượng với ! Ma vương đại nhân thế nhưng  bàn  với ! 】
Biết rõ   , Nhạc Quy vẫn  nén nổi. Cô hít sâu một ,   miệng:
“Ta thấy ngày đó  tiện, đổi sang mười sáu thì hơn.”
“Nguyên do chậm  một ngày?” Đế Giang kiên nhẫn hỏi.
【 Không , chỉ là  phản đối ngươi một chút thôi. 】
Lúc  Nhạc Quy mới phát hiện:     tiếng lòng, kỳ thực cũng sảng khoái lắm. Ít nhất trong lòng   gì, dám nghĩ gì đều thoải mái thổ lộ, chẳng  dè dặt như thường ngày.