Mồng Một Tết năm , tin thắng trận của binh sĩ Đại Việt vang dội khắp phố phường, dân chúng reo hò mừng rỡ. Mà điều khiến lòng  cảm động hơn cả, là câu chuyện về một vị tân binh giữa lúc hiểm nguy  can đảm vượt ngục, phóng hỏa thiêu đốt đại doanh địch, chấn động cả biên quan.
Mãi đến lúc , Lâm Uyển Nhi mới , phu quân nàng – Tống Ngọc – chính là vị dũng tướng  dũng cảm lập nên kỳ công .
Hoàng thượng  tin, thập phần cảm khái  trung nghĩa và dũng khí của Tống Ngọc, lập tức hạ chỉ sắc phong   Hộ quốc Đại tướng quân, ban binh phù, nắm trong tay mười vạn đại quân.
 Tống Ngọc  dập đầu khấu tạ  thẳng thắn kháng chỉ.
Hắn chẳng cầu danh vọng, càng  mong vinh hoa. Từ khi  nương tử  thai, nỗi sợ ly biệt càng khắc sâu trong tâm khảm. Nàng từng , chỉ mong hai phu thê sống những ngày yên , an cư lạc nghiệp,  cũng nguyện cùng nàng sống cuộc đời đơn giản bình dị .
Tuy kháng chỉ, nhưng hoàng thượng  trách phạt, trái  còn thưởng  trăm lượng hoàng kim như phần thưởng cho công trạng thiêu doanh.
 
Năm thứ hai mươi bảy triều Đại Việt, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, bách tính yên cư lạc nghiệp, khắp nơi cờ xí tưng bừng. Đại Việt chính thức trở thành cường quốc  nhất phương Đông.
Mà năm , nhà họ Tống cũng nghênh đón chuyện hỉ trọng đại, Lâm Uyển Nhi hạ sinh long phượng thai.
Ngay khi  tin, Tống Ngọc cùng Tống mẫu nương tử đều cảm động đến rơi lệ.
Người đỡ đẻ là thím Thôi trong thôn, bà cẩn thận bọc hai hài tử trong chăn mềm, nhẹ nhàng đặt cạnh nương tử  giường, ánh mắt  cong thành trăng khuyết:
“Lâm nha đầu, con giỏi lắm. Một  sinh  cả một đôi long phượng thai,  xem hai hài tử , xinh xắn thế  cơ mà.”
Lâm Uyển Nhi mới sinh xong, dung nhan còn lộ vẻ tái nhợt, nhưng ánh mắt  hai tiểu oa bên cạnh  tràn ngập yêu thương, dường như  quên hết những cơn đau ban nãy.
Thím Thôi nhận lấy hồng bao Tống mẫu đưa, chúc mừng một câu  rời .
Trong phòng, Tống Ngọc tiến đến,  bên mép giường,  sắc mặt tái nhợt của nương tử mà trong lòng xót xa  chịu nổi.
Khi ở ngoài cửa, từng tiếng rên rỉ khi sinh nở như đ.â.m từng nhát  tim . Chỉ ước  thể  nàng gánh lấy cơn đau.
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái thật sâu: “Nương tử, vất vả cho nàng .”
Lâm Uyển Nhi khẽ mỉm , giọng yếu ớt: “Phu quân,  con .”
Thím Thôi  ca nhi  , là ca ca; còn nữ nhi  , là  .
Tống Ngọc cúi đầu  hài tử.
Trong chiếc chăn màu lam nhạt là một tiểu ca nhi trắng trẻo, mi mục như tranh, lúc  đang ngủ say, thỉnh thoảng còn lè lưỡi bé xíu. Rất giống .
Bên chăn hồng là một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, đôi mắt linh động, thoắt một cái  mở , còn khẽ nhoẻn miệng  với .
Tống Ngọc đưa tay chạm  bàn tay nhỏ xíu của nữ nhi, nàng liền nắm lấy ngón tay ,  tủm tỉm như nhận  phụ .
“Bảo nhi,  là phụ  ?”
Giọng Tống Ngọc nhẹ đến mức như sợ dọa nàng, trong mắt ngập tràn thương yêu.
Hạt Dẻ Nhỏ
Lâm Uyển Nhi bật  khe khẽ: “ con mới sinh ,    chứ?”
 Tống Ngọc  tin chắc, nữ nhi chính là nhận  . Bằng     như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mang-theo-khong-gian-ga-cho-ngoc-tu-nang-duoc-sung-thanh-bao-boi/chuong-98.html.]
Không bao lâu, Tống mẫu mang nước đường đỏ  phòng,  xuống bên giường, xúc từng thìa đút cho tức phụ:
“Uyển Nhi, con vất vả . Uống chút nước đường đỏ, bổ khí dưỡng huyết.”
Đút xong,  cho uống thêm ít nước ấm  mới chuyển ánh mắt sang hai tôn tôn  giường, khuôn mặt như nở hoa:
“Uyển Nhi, con đúng là rạng danh cho nhà họ Tống ! Một  sinh cả long phượng thai, đúng là đại công thần trong nhà  . Con cứ an tâm mà ở cữ,  ăn gì cứ bảo, nương nhất định sẽ khiến con thoải mái nhất.”
Lâm Uyển Nhi mỉm : “ đa Tạ nương.”
“Ngốc đầu, khách sáo gì chứ! Con vì nhà họ Tống mà lập đại công,  chăm con là chuyện nên .”
Tống mẫu  đến hiền hòa.
“Phải , định đặt tên cho hai đứa nhỏ ?”
Lâm Uyển Nhi cùng Tống Ngọc liếc , cùng .
Tên, họ  sớm chuẩn . Chẳng  sinh nam  nữ, nên mỗi bên đều chuẩn  một cái. Nay  khéo đều  thể dùng.
“Ca ca gọi là Tống Hành ,   gọi là Tống Linh .”
 
Xuân qua thu đến, bốn năm thấm thoắt trôi.
Trong sân viện Tống gia, hai tiểu oa một nam một nữ đang rượt đuổi theo tiểu bạch hồ,  đùa vang dội.
Trong sân  bày xích đu, ngựa gỗ, đồ chơi bằng gỗ do chính tay Tống Ngọc  cho hai đứa con.
Trên xích đu, Lâm Uyển Nhi tựa  lòng Tống Ngọc, ngắm  hai hài tử chơi đùa, khóe môi luôn nở nụ  hạnh phúc.
“Muội đuổi ,   chờ  nha~”
“Không đuổi ! Huynh chạy nhanh như khói, chẳng vui tẹo nào, hừ!”
Tiểu Linh bảo chu môi hờn dỗi,  phịch xuống đất.
Tống Ngọc bước đến ôm nữ nhi lên, yêu thương vuốt nhẹ sống mũi hài tử:
“Ái chà, tiểu nữ nhi của  giận  ư? Vậy   chơi cùng phụ  ?”
“Muốn!” – Tiểu Linh bảo giọng non nớt vang lên ngọt như mía lùi.
“Phụ ! Con cũng  chơi~” – Tống Hành bảo dang hai tay nhào đến.
Tống Ngọc mở rộng vòng tay ôm cả hai  lòng, nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích.
Lâm Uyển Nhi   xích đu, tay vuốt mái tóc dài,  phu quân và hai hài tử  đùa, lòng nàng như đậu nơi cõi an nhiên.
Thế là đủ .
 
(Hoàn chính văn)