Dưới ánh nắng nhạt của buổi trưa, khi tiếng cuốc xới ngoài đồng vừa dứt, Cố Chí Phượng và đám thanh niên Cố gia , cùng người trong đội sản xuất lục tục trở về. Vừa đẩy cửa vào nhà, ông đã thoáng ngẩn người. Một mùi thơm ấm nồng xộc thẳng vào mũi – mùi cơm mới hòa quyện cùng hương thịt kho, canh gà, dưa cải chua xào giấm – chẳng khác nào mùi của ngày Tết.
Ông vội rửa qua tay chân rồi ngồi xuống bàn, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên lẫn hứng khởi:
“Ôi chao, hôm nay nhà mình là có chuyện gì vui sao ? Cơm nước gì mà phong phú thế này ?”
Trên chiếc bàn gỗ sờn cũ là một mâm cơm đủ món: sườn kho màu nâu sẫm óng ánh, dưa cải xào giấm dậy mùi, canh gà nóng hổi bốc khói, cơm gạo trắng hạt nào hạt nấy căng bóng như ngọc. Không phải loại cơm độn ngô độn kê thường ngày, mà là thứ gạo tốt đến mức nếu đem ra quán cơm quốc doanh, phải vài đồng bạc mới mua nổi một suất như vậy.
Cố Đình Hoài từ trong buồng bước ra, một tay còn đang lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn thấy mâm cơm cũng bật cười:
“Thiếu Ly bảo có chuyện tốt, nhưng em ấy cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt gì ?”
Yến Thiếu Ương đã ngồi ngay ngắn bên mâm, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn. Vừa ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cậu đã sôi ùng ục. Cậu quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng trầm ấm, pha chút tò mò:
“Chị dâu, đừng làm bộ thần thần bí bí nữa. Chuyện gì vui thế, kể tụi em nghe với!”
Cố Nguyệt Hoài đặt đũa xuống, cong mắt cười nhẹ:
“Cũng không có gì lớn lao. Sáng nay bí thư chi bộ tới, đưa giấy thông báo – mai phải lên huyện báo danh. Sau khi làm thủ tục, sẽ được huấn luyện một thời gian trong bệnh viện huyện. Cũng coi như một cơ hội để học hỏi thêm, tích lũy kinh nghiệm, về sau chính thức tiến vào quân khu cũng càng thêm vững tin khi đối mặt với người bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2030.html.]
Câu nói vừa dứt, Cố Chí Phượng đã vỗ mạnh lên đùi, giọng vang rền cả căn nhà:
Nga
“Chuyện tốt! Chuyện tốt thật đấy!”
Sự vui mừng trong mắt ông không thể che giấu. Dù ở bất kỳ thời đại nào , y tế cũng luôn được chú trọng , đặc biết , ai có tay nghề, ai biết chuyên môn, ai có tư duy chính quy – người đó sẽ được trọng dụng.
Thêm vào đó , với thời cuộc hỗn loạn như hiện giờ – nơi mà không ít trí thức còn bị dán nhãn “thành phần cũ”, bị đấu tố, bị đẩy đi cải tạo – thì việc một người phụ nữ trẻ, lại không có hậu thuẫn , có thể bước chân vào bệnh viện huyện học tập, quả thực không dễ. Không có năng lực thực thụ, chẳng ai đưa cô cơ hội. Vậy nên, ông càng cảm thấy tự hào.
Huống hồ , với tư cách một người cha , ông còn đang lo con gái tự dưng ' thất nghiệp ' rảnh rỗi quá , cứ luẩn quẩn trong nhà, sẽ buồn chán, sinh bệnh hay nghĩ quẩn. Nhưng mấy tháng nay trông con sống có trật tự, làm việc thảnh thơi mà chững chạc, ông cũng yên lòng. Giờ lại nghe có thể vào bệnh viện huyện học tập , rèn luyện tay nghề , dĩ nhiên là vui mừng hết sức.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ:
“Là cơ hội tốt, nhưng cũng là thử thách. Dù sao cũng nên tận dụng từng bước một. Có điều , đó là chuyện của sau này , dù sao ở thời điểm hiện tại đó cũng là chuyện tốt. Cho nên hôm nay con mới cố ý nấu thêm vài món, coi như chúc mừng trước một chút.”
Cố Chí Phượng nghe xong, cười hả hê, tựa như dỡ được một khối đá lớn trong lòng.
Ông vừa xắn tay áo vừa cầm lấy đôi đũa, cười hô hào:
“Thôi nào, đừng ngồi nhìn nữa! Cơm canh nguội hết bây giờ. Tới tới , cả nhà ăn một bữa cho sướng cái bụng đi !”
Trong gian nhà nhỏ lợp ngói xanh, tiếng cười nói vang lên ấm áp.