Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2032

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:49:31
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí trong bữa cơm lúc này như có một lớp sương mỏng giăng ngang, phảng phất sự ngột ngạt vô hình.

“Ăn cơm, ăn cơm đi.” Cố Chí Phượng đảo mắt nhìn quanh, chẳng hỏi thêm lời nào, chỉ lặp lại mấy tiếng như để xua bớt không khí nặng nề đang dần len lỏi vào bàn ăn.

Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Cố Đình Hoài, đôi mắt cô dừng lại nơi sống lưng cứng đờ của anh, như có điều muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.. Cô không mở miệng thêm câu nào. Một bữa cơm vốn dùng để mừng chuyện vui, cuối cùng lại im ắng trôi qua trong lặng lẽ, ai nấy trong lòng đều có chút nặng trĩu.

Cơm xong, Yến Thiếu Ly nhanh nhẹn đứng dậy rửa chén. Cố Đình Hoài cũng theo thói quen mà gom bát đũa , dọn sơ qua rồi bước ra cửa, dáng người cao gầy, vai thẳng, lưng thẳng như đang cố gắng giữ lấy chút tự tôn cuối cùng trước mặt em gái và gia đình.

“Anh cả, đợi chút.”

Tiếng gọi nhẹ nhàng cất lên từ sau lưng. Không cao, không nặng, nhưng lại mang một thứ lực đạo khiến bước chân Cố Đình Hoài khựng lại tức thì. Anh quay người, ánh mắt né tránh, như thể chỉ cần chạm vào ánh nhìn kia là có thể bị bóc trần hết thảy những suy nghĩ giấu kín trong lòng, gương mặt được coi là dễ nhìn của anh giờ lại treo lên một vẻ mặt khổ hạnh.

Nga

Anh biết em gái muốn nói gì, nhưng chuyện này không có gì để nói , càng nói chính là càng khiến anh cảm thấy xấu hổ chỉ muốn tự đem mình chôn xuống đất.

“Bé...” — Anh khẽ gọi, giọng nói dường như khản đi, mang theo cả sự bối rối, bất an và một chút mặc cảm không thể giấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2032.html.]

Cố Nguyệt Hoài bước tới gần, giọng nói trầm ổn mà dịu dàng:

“Em có chuyện muốn bàn với anh." 

“Anh có bằng lòng đi Phong thị giúp em trông coi việc bán lương thực không?”

Cố Đình Hoài sững người, hai mắt mở to, không dám tin vào điều mình vừa nghe. Trong ánh mắt ấy, rõ ràng là có sự hoang mang, kinh ngạc, và cả một tia... lo sợ.

Cô không để anh cắt lời, chỉ tiếp tục, lời nói từng câu rõ ràng, mạch lạc, giọng đều đều mà mang trọng lượng:

“Anh cũng biết đấy , bên Phong thị tình hình có chút hỗn loạn , mà khu phố Lương hiện nay đang là trọng điểm , việc buôn bán làm lớn, đất chật người đông, đồng thời cũng sẽ kéo theo nhiều vấn đề phức tạp, thậm chí mâu thuẫn nảy sinh là điều khó tránh . Hiện tại nhân lực bên đó chỉ có hạn, em thì không thể lúc nào cũng toạ trấn tại đó , mà người biết đến phố Lương và đổ về đó ngày càng nhiều , làm cho lượng công việc gia tăng liên tục. Người ngoài có thể giỏi, có thể đáng tin , nhưng lại giỏi , lại đáng tin cũng không thể bằng người thân. Nếu có anh trông coi, vừa nắm tình hình sát sao, vừa truyền tin kịp thời cho em, vậy chẳng phải đã gỡ được một nút thắt rồi sao?”

Nói đến đây, cô mỉm cười. Không phải nụ cười dành cho người dưới, càng không phải sự an bài của kẻ đứng trên. Đó là nụ cười mang theo tình thân ấm áp, cũng phảng phất chút chờ mong của người em gái lần đầu buông bỏ lý trí để lựa chọn tin tưởng dựa dẫm vào người thân.

“Hơn nữa, Phong thị cách nhà mình đâu có xa. Anh vẫn có thể sắp xếp thời gian thăm nhà, chăm nom gia đình. Việc này, em không ép anh. Chỉ là... nếu anh nhận lời, thì xem như đã giúp em tháo được một mối lo lớn trong lòng.”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa bao tâm tư sâu kín. Cô nhìn anh, ánh mắt không còn là cái nhìn cương quyết thường ngày, mà là ánh mắt của một người em đang dè dặt dò hỏi ý kiến của anh trai – không phải mệnh lệnh, mà là trao đi quyền được tự quyết.

Loading...