Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2036

Cập nhật lúc: 2025-04-28 08:49:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài chợt truyền vào tiếng gọi gấp gáp của Cố Tích Hoài:

"Bé? Bé! Em có trong đó không? Có người tìm kìa!"

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, bước nhanh ra cửa.

Từ xa đã thấy Cố Tích Hoài đứng dưới mái hiên, vẫy tay gọi, cô bước tới, hỏi:

"Anh ba, ai vậy?"

Gần đây, ngoài Vạn Thanh Lam và Trình Lăng từng ghé thăm, căn nhà này hiếm khi có khách lạ.

Cố Tích Hoài nhún vai, vẻ mặt vô tội, lắc đầu như trống bỏi:

"Không quen. Chưa từng gặp. Là một phụ nữ... nhìn qua rất có khí chất."

Phụ nữ , nhìn qua rất có khí chất?

Cố Nguyệt Hoài phì cười, ánh mắt có phần bất đắc dĩ nhìn anh ba .

Đây lại là cái gì đánh giá ?

Cô nhìn Cố Tích Hoài một cái, rồi động thân trở về sân trước . Nhìn thấy Ngụy Lạc đứng ở đó, Cố Nguyệt Hoài sững người trong giây lát, rồi nhanh chóng bước tới, nụ cười hiện ra :

"Chủ biên? Sao hôm nay bà lại rảnh tới đây?": 

Khi nói chuyện với Nguỵ Lạc , giọng cô không tự chủ được mà lộ ra sự thân thiết và kính trọng.

Những ngày làm việc cùng nhau ở toà soạn 《 quần chúng nhật báo 》 , dù đã trôi qua , nhưng cô không thể quên được , ai là người đã chìa tay dìu dắt cô khi cô đi những bước đầu tiên , bắt đầu bước chân vào xã hội, người không chỉ cho cô cơ hội đầu tiên, mà còn kiên nhẫn lắng nghe, tôn trọng từng ý kiến của cô , chính sự tín nhiệm và nâng đỡ âm thầm ấy đã giúp cô có được ngày hôm nay , ân tình này , đừng nói là trải qua 4 tháng , dù cho rất nhiều năm về sau này , cô cũng sẽ không quên .

Ngụy Lạc mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu thản nhiên như nước:

"Tôi đâu còn làm chủ biên nữa. Gọi thẳng tên đi, đừng câu nệ."

Cố Nguyệt Hoài kéo cánh tay bà, trong giọng nói mang theo sự thân quen và gần gũi:

"Khó mà làm được, trước kia bà đã chăm sóc tôi như vậy, bây giờ lại bảo tôi chỉ gọi thẳng tên, thật sự là không nói nên lời. Đi thôi, đừng đứng ở đây . Chúng ta vào nhà nói chuyện đi."

Bên cạnh, Cố Tích Hoài đứng ngây ra, vô cùng kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2036.html.]

Anh chưa từng thấy Cố Nguyệt Hoài đối xử với người ngoài nào thân mật như thế.

Vào nhà , Cố Nguyệt Hoài tự tay pha trà cho Ngụy Lạc.

Lá trà là nông sản lấy từ trong không gian, cho nên phẩm chất tuyệt đối là thuộc hàng tinh phẩm , hương vị thuần khiết, tinh tế.

Nga

Nước sôi ùng ục, hương trà xanh thấm đẫm căn phòng, nhẹ nhàng xua đi phần nào khí lạnh đè nén ngoài cửa.

Cô đem ly trà tới trước mặt Ngụy Lạc, ánh mắt kín đáo quan sát.

Từ khi hai người rời khỏi toà soạn , đã có mấy tháng không gặp, Nguỵ Lạc đã thay đổi rất nhiều , giống như thoát thai hoán cốt . Một Nguỵ chủ biên giữa những hàng chân mày luôn tràn đầy u sầu dường như đã biến mất hoàn toàn , thay vào đó là một Nguỵ Lạc tiêu sái, khoáng đạt, ánh mắt sáng ngời mà tĩnh tại, tựa như đã rũ sạch những bụi bặm của thế sự.

Cố Nguyệt Hoài trong lòng có một loại cảm giác tâm cũng buông xuống , cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều .

Cố Nguyệt Hoài cười hỏi , trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ từ tận đáy lòng: "Nhìn bà như vậy , là thời gian gần đây trải qua khá tốt sao ?"

Ngụy Lạc khẽ nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong lên, ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt:

"Từ đâu mà nhìn ra vậy?"

Cố Nguyệt Hoài nghe thấy câu hỏi , ánh mắt bất giác dừng trên gương mặt Nguỵ Lạc .

Ngụy Lạc đã bước qua tuổi năm mươi.

Năm tháng chưa từng buông tha cho bất kỳ ai, và dấu vết nó để lại trên gương mặt bà cũng vậy — những nếp nhăn mảnh như vết khắc nơi đuôi mắt, từng chút, từng chút một, đã vẽ nên một câu chuyện dài không lời.

Nhưng những dấu vết ấy không khiến bà trở nên cũ kỹ.

Trái lại, mỗi đường nét phai mờ như thấm đẫm những năm tháng kiên nhẫn chống chọi, là bằng chứng bà đã tự mình băng qua bao lớp vũng lầy của định kiến, của những khắc nghiệt mà một người phụ nữ trong thời đại này phải gánh lấy.

Bà không còn cái rực rỡ non trẻ năm xưa, nhưng cũng không phải kiểu người bị thời gian mài mòn đến bạc nhược, rũ rượi.

Bà đứng đó — như một gốc trà cổ thụ, trải gió sương mà càng thêm thuần hậu, sâu sắc, đẹp đến nao lòng.

Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ nhìn Ngụy Lạc, trong lòng chậm rãi dâng lên một ý niệm rõ rệt:

Một người, nếu sau nửa đời bể dâu còn giữ được sự bình thản này, há chẳng phải đã thắng cả những dập vùi của thế cuộc?

Thời thế đổi thay, lòng người đổi thay.

Nhưng có những phẩm hạnh, có những bản lĩnh, chỉ qua gió bụi gian nan mới lộ ra ánh sáng thực sự.

Loading...