Cố Tích Hoài hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn sang, tò mò hỏi : "Đó là tổng biên tập của 《 quần chúng nhật báo 》 đấy à?"
Câu hỏi bất ngờ của anh ba khiến mạch suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài bị cắt ngang.
Cô khẽ nhíu mày, không đáp, không buồn nhìn lấy anh ba một cái, chỉ lặng lẽ xoay người.
Cố Tích Hoài nhìn theo bóng lưng em gái đang khuất dần sau cánh cửa, lắc đầu khẽ, rồi nói với vào theo :
“Thôi được rồi, anh lên núi cắt cỏ heo , em ở nhà một mình nhé ."
Đến tối, cả nhà quây quần bên mâm cơm, bầu không khí chan hòa hiếm có. Khi nghe tin Cố Nguyệt Hoài sắp được tới bệnh viện huyện để học tập, Bạch Mân vui mừng ra mặt. Cô ấy như thể đã đợi giây phút này từ lâu, khóe môi cong lên, ánh mắt long lanh, liến thoắng nói: thầy của mình là bác sĩ Lý Tự Ngôn ở đó , ông ấy hiện tại đang là trưởng khoa ngoại, ông ấy là một bác sĩ rất giỏi rất giỏi . Lúc Cố Nguyệt Hoài đến bệnh viện đăng ký , cô ấy sẽ dẫn cô đến gặp thầy. Nếu may mắn được thầy chỉ bảo thêm, sau này con đường học nghề y của Cố Nguyệt Hoài sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nghe những lời ấy, Cố Chí Phượng như trút được gánh nặng trong lòng. Ông liên tục gật đầu, nét mặt rạng rỡ, giọng nói đầy cảm kích:
“Thế thì còn gì bằng! Tiểu Bạch à, ba cảm ơn con nhiều lắm.”
Nhưng Bạch Mân nghe xong lại không khỏi nhíu mày. Trong mắt cô, lời cảm ơn đó lại trở thành một khoảng cách. Giọng cô khẽ chùng xuống, mang theo một chút trách móc xen lẫn chân tình:
“Ba… sao ba lại khách sáo vậy chứ? Mình là người một nhà mà! Nguyệt Hoài là em gái ruột của con, con giúp đỡ em ấy là chuyện nên làm, chẳng có gì to tát cả.”
Trong lòng Bạch Mân, toàn bộ Cố gia , đặc biệt là Cố Nguyệt Hoài, là người đã từng dang tay cứu cô khỏi vực sâu —không chỉ một lần, mà là hết lần này đến lần khác. Ân tình ấy, với cô, không chỉ là nghĩa tình, mà như một sợi dây sinh mệnh nối cô với ánh sáng, vượt khỏi ranh giới m.á.u mủ ruột rà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2040.html.]
Quan trọng hơn cả, trong sâu thẳm, cô thật lòng thương mến Nguyệt Hoài — thương cách cô ấy lặng lẽ, kiên cường, không cầu báo đáp; tin vào bản lĩnh, vào trái tim ấm nóng ẩn sau vẻ ngoài điềm tĩnh của em gái chồng. Bạch Mân có một niềm tin vững chắc, đến kỳ lạ: chỉ cần trong căn nhà này còn có Cố Nguyệt Hoài, thì dù ngoài kia gió mưa thế nào, mái ấm này vẫn sẽ vững như bàn thạch, không gì có thể phá vỡ được. Cái cảm giác ấy đến rất tự nhiên, giống như mọi việc vốn dĩ là như vậy , vừa giản đơn vừa sâu sắc, khiến người ta không khỏi muốn nắm giữ lấy.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, nụ cười mỏng như ánh trăng đầu tháng, nhưng đủ để sưởi ấm lòng người. Cô nhẹ giọng nói:
Nga
“Chị dâu, mai chị em mình cùng đến bệnh viện huyện nhé.”
“Được chứ!” – Bạch Mân không hề chần chừ, lập tức gật đầu đồng ý. Gương mặt cô rạng rỡ như đóa hoa vừa đón nắng sớm, lòng vui đến mức ăn cơm cũng ngon hơn hẳn, thêm nửa bát lúc nào không hay.
Cơm nước xong, Cố Đình Hoài lặng lẽ tìm em gái, kéo cô ra góc sân phía sau. Ánh đèn dầu hắt bóng lờ mờ lên khuôn mặt anh, soi rõ vẻ nghiêm túc và trầm ngâm . Rõ ràng, để nói ra những lời sắp tới, anh đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã hạ quyết tâm rất lớn.
Giọng anh trầm và chậm, mang theo sự thận trọng xen lẫn quan tâm:
“Bé, nếu anh nhận lời đến Phong thị… liệu có gây phiền toái gì cho em không?”
Anh không muốn trở thành gánh nặng cho em gái, càng không muốn khiến cô phải bận tâm thêm bất cứ điều gì.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên, rồi cô bật cười khẽ, như thể lời anh hỏi là điều hoàn toàn không cần thiết:
“Anh nghĩ có thể có chuyện phiền toái gì chứ? Ngược lại, em còn mong anh sớm đến đó nữa là đằng khác. Em cần anh có mặt để giám sát Tống Kim An nữa kìa .”