Đơn vị 168 lúc này, sau những ngày dài bị vây khốn trong giá rét, đói khát, thương tích và hiểm họa bủa vây bốn phía, cuối cùng cũng giành được một khoảnh khắc hiếm hoi để thở phào. Người bị bệnh đã được cứu trị , trong tay lại có lương thực, và cả vũ khí, tựa như vừa được tiếp thêm một mạch sinh khí mới. Khí sắc từng người đều dần khá lên thấy rõ, thần sắc sáng hơn, ánh mắt không còn u uất như trước. Những dây thần kinh căng chặt như dây cung cũng bắt đầu chùng xuống đôi chút.
"Nghe Mạnh Hổ nói, Cố đồng chí không chỉ là quân y mới điều về đơn vị 168 chúng ta đâu nhé, mà còn là... vợ mới cưới của đội trưởng nữa kia!”
"Cái gì? Trước giờ chỉ biết đội trưởng của chúng ta là tân binh vương, ngày thường luôn là độc lai độc vãng, ai mà ngờ được đã cưới vợ rồi chứ!"
"Phải đó! Ai mà tin được chứ , con người cứng rắn lạnh lùng thế kia mà còn có thể cưới được vợ. Hơn nữa chị dâu không chỉ xinh đẹp như thiên tiên , còn có bản lĩnh như thần y tái thế !"
"Hắc, Cố quân y với đội trưởng của chúng ta thực xứng đôi , chỉ cần hai người họ đứng cạnh nhau thôi , cái hang lạnh lẽo tối tăm này cũng trở nên cảnh đẹp ý vui !"
"......"
Bọn họ là lính, là những người rút s.ú.n.g giữa mưa đạn, cũng đã cắn răng nhịn đói vượt núi, lại còn nửa đêm cõng nhau trốn truy quét, thế nhưng dù từng ấy trải nghiệm sống còn, thì một khi bụng không còn cồn cào, thân thể không còn đau đớn, miệng sẽ tự nhiên muốn nói, muốn cười, muốn bát quái một chút để tìm lại chút cảm giác đời thường giữa hoàn cảnh phi thường. Dù là tất cả đều rất biết ý , chỉ "nhỏ giọng" bàn tán chút thôi . Nhưng cái hang này cũng chỉ rộng như vậy.
Gần ba chục con người quây lại, anh nói một câu tôi nói một câu, rồi cuối cùng cũng như sóng xô lan rộng, dù không muốn nghe cũng không thể không nghe thấy.
Hạ Lam Chương cúi đầu uống nước , nghe đồng đội bàn tán bên tai , trong lòng vừa chua vừa xót, lại vừa có vui mừng.
Đúng vậy, hai người họ nên ở bên nhau. Chỉ có ở cạnh Yến Thiếu Ngu, Cố Nguyệt Hoài mới có thể sống đúng với bản chất cứng cỏi và sáng lóa của mình. Cô không thuộc về bóng tối, càng không thuộc về những gì nửa vời. Cô là người như ngọn lửa — chỉ khi đứng cùng một ngọn lửa khác đủ mạnh, cô mới bùng cháy rực rỡ.
“Có thể nhóm lửa không?” Cố Nguyệt Hoài lấy từ trong ba lô ra một túi gạo kê được buộc kín bằng dây bố, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu hơi híp mắt, con ngươi lóe sáng một cái, rồi gật đầu: “Được.”
Mạnh Hổ vốn luôn dựng tai nghe ngóng bên cạnh, nghe vậy thì quên béng mất chuyện mình đang "tình cờ" hóng hớt, hai mắt sáng lên, chạy vội lại như thằng bé con được phát kẹo:
“Đội trưởng! Vậy tức là chúng ta không cần trốn mấy tên quỷ ngoại quốc đó nữa sao? Có phải sắp đến lúc cầm vũ khí đánh thẳng một trận ra trò rồi không?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2109.html.]
Một câu ấy như quăng vào trong hang đá một bó pháo đang cháy dở.
Từng ánh mắt đồng loạt ngẩng lên, mang theo ngọn lửa hừng hực – không phải của hận thù mù quáng, mà là khát khao được chiến đấu như những người lính thực thụ.
Họ là quân nhân. Họ không sợ chết. Họ sợ bất lực. Họ không sợ đạn bay pháo giội, mà sợ chỉ có thể nín thở mà trốn, co người mà chạy, chôn mình dưới lòng đất như lũ chuột.
Lý tưởng họ mang theo từ ngày khoác lên bộ quân phục không phải là để sống sót lay lắt, mà là được c.h.ế.t đứng – nếu phải c.h.ế.t – như một người lính cầm chắc tay súng.
Hy sinh? Không phải điều khiến họ chùn bước. Cái khiến họ đau đớn, là khi không thể vì đồng đội mà xả thân, không thể lấy chính sinh mạng của mình đổi lấy bình yên cho một thôn làng, một dãy núi, một đường biên giới.
Họ muốn được chiến đấu như những người lính thật sự — đao thật kiếm thật, không lùi, không né, không khuất phục !
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh như sương, giọng nói bình thản đến lạ, nhưng từng chữ đều mang theo áp lực như thép nung:
“Giờ có muốn trốn cũng không còn kịp nữa. Quân M chắc chắn đã gần xác định được tọa độ của chúng ta.”
Mạnh Hổ sững người: “Nhưng... doanh địa tạm thời của chúng ta rõ ràng rất kín đáo. Đội trưởng, bọn họ làm sao tìm được nhanh đến thế?”
Yến Thiếu Ngu không trả lời. Anh chỉ im lặng bước đến bên Cố Nguyệt Hoài, ngồi xuống nhóm lửa cùng cô. Tay anh chậm rãi rót nước vào hộp cơm, đặt lên lửa, sau đó cẩn thận đổ thêm nắm kê còn lại vào.
Mùi gạo kê dần lan trong không khí – thứ hương thơm mộc mạc mà ấm áp, không sang quý nhưng đủ khiến người đang đói lả cũng muốn khóc vì một ngụm cháo.
Nga
Gió núi thổi qua, mang theo hơi lạnh phả ngược vào hang, nhưng ánh lửa nhỏ bập bùng kia vẫn sáng – như một lời tuyên bố: bọn họ chưa chết. Và khi còn sống, bọn họ sẽ chiến đấu.
Cũng chính trong lúc này , các chiến sĩ lên tiếp ứng đã lần lượt quay lại. Có điều, thiếu một người.
Mạnh Hổ chau mày, vừa đếm vừa đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt nôn nóng hỏi : “Đội trưởng! Không thấy Vương Hâm! Cậu ấy... cậu ấy còn mắc kẹt trên đỉnh núi sao?”