Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Ngày Trước Hôn Nhân Hủy Diệt: Ta Trở Lại Rồi - 2121

Cập nhật lúc: 2025-05-12 14:04:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thể chất của Cố Nguyệt Hoài vốn dĩ đã vượt trội hơn người. Cô không chỉ dẻo dai, bền bỉ mà còn có khả năng phục hồi thể lực nhanh chóng sau vận động cường độ cao. Dù là trong hoàn cảnh phải leo dây giữa vách núi dựng đứng, hoàn toàn không có điểm tựa, cả thân thể chỉ dựa vào cánh tay phải làm trụ lực, bắp chân căng cứng đến cực hạn, nhưng sắc mặt cô vẫn không hề đổi. Nhịp thở ổn định, từng động tác đều nhịp nhàng, chính xác, không hề xuất hiện chút nào của sự d.a.o động.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cô cũng vượt qua vách đá hiểm trở, lặng lẽ đặt chân lên đỉnh núi. 

Cô nhanh chóng quét mắt quan sát bốn phía, sau đó điều động năng lực cảm ứng đặc biệt, hoà mình vào tĩnh mạch của thiên nhiên. Dưới lớp vỏ bọc của lá cây, thảm cỏ và tầng tầng lớp lớp sinh thể, dòng chảy cảm giác lập tức dẫn dắt cô xác định được vị trí của nhóm Thiếu Ngu.

Họ ẩn nấp rất kín, thủ đoạn cài cắm đội hình rõ ràng có tính toán. Trọng tâm cảnh giới của họ vẫn luôn hướng về phía cánh rừng rậm nơi có nguy cơ mai phục cao nhất, vì thế hoàn toàn không hay biết cô đã áp sát từ một hướng khác.

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe sáng. Không để lại tiếng động nào, cô liền lui về một hướng trống, né tránh hoàn toàn tầm quan sát của họ rồi lặng lẽ rút lui.

 

Cô không thể để lộ ra năng lực của mình nên không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ có thể ẩn mình và hỗ trợ một cách âm thầm, hy vọng thông tin Vương Hâm truyền ra đủ khiến lính M quốc tập trung lực lượng lại đây.

Nga

Cô chọn một vị trí tương đối an toàn – không quá gần để tránh làm lộ sự hiện diện, cũng không quá xa để đảm bảo khả năng ứng phó nếu tình huống khẩn cấp xảy ra. Rồi ngồi xuống, bắt đầu quan sát.

Mai phục là một quá trình tiêu hao khốc liệt. Không chỉ mài mòn thể lực, mà còn vắt cạn tinh thần. Dù là bộ đội tinh nhuệ từng dạn dày chiến trận cũng khó tránh khỏi việc cơ bắp co cứng, thần kinh căng như dây đàn vì phải duy trì cảnh giác cao độ trong thời gian dài. Một tiếng gió lùa, một tiếng động nhẹ cũng có thể là điềm báo tử vong.

Nhưng Cố Nguyệt Hoài lại rất phù hợp với dạng nhiệm vụ này. Năng lực giao cảm đặc biệt giúp cô kết nối với hệ sinh thái xung quanh, giống như một thiết bị radar sinh học nhạy bén, không cần mắt để thấy, không cần tai để nghe – chỉ dựa vào những tín hiệu mà thực vật truyền lại, cô có thể cảm ứng được từng nhịp chuyển động nhỏ nhất trong phạm vi xung quanh.

Trong tình huống tĩnh lặng như hiện tại, ưu thế này được phát huy đến cực điểm. Cô chỉ cần điều tiết nhịp thở ổn định, năng lượng trong cơ thể liền theo đó lan ra như mạng lưới vô hình, nhẹ nhàng bao phủ từng gốc cây, tấc đất, từng bụi cỏ xung quanh.

Nói không ngoa, lúc này đây, cô chính là một “trạm gác sống”.

Thời gian trôi qua từng chút một. Khoảng hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, nhưng không một âm thanh khả nghi nào vang lên. Không có tiếng gió rít qua cành, không tiếng bước chân, thậm chí ngay cả chim rừng cũng tuyệt nhiên im bặt.

Tình trạng tĩnh lặng đến đáng sợ này hoàn toàn bất thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2121.html.]

Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt, hô hấp điều hòa, tiếp tục lan truyền năng lượng thăm dò. Dưới sự kiểm soát tinh vi, dòng cảm ứng dần mở rộng ra xa hơn, dò quét đến từng dấu hiệu bất thường trong phạm vi rộng lớn.

Bỗng nhiên – mi mắt cô giật mạnh, đồng tử co rút.

Một cơn rùng mình băng giá chạy dọc sống lưng. Gương mặt cô hiện rõ vẻ kinh hoàng

Ngay sau đó, một tiếng gầm chấn động trời đất vang lên từ rừng sâu!

Tiếng nổ xé toạc không gian, dư âm chấn động dội ngược khiến sườn núi cũng rung chuyển kịch liệt. Đất đá lăn xuống rào rào, từng tầng lá cây bị quật ngã theo hướng áp lực, bụi đất tung mù mịt, bao phủ cả không gian.

Yến Thiếu Ngu cùng ba người đang ẩn mình cũng đồng loạt dựng người dậy. Ai nấy đều bị tiếng nổ làm cho choáng váng. Ánh mắt nhất tề nhìn về phía rừng sâu nơi tiếng nổ phát ra. Trong đôi mắt họ là sự pha trộn giữa kinh ngạc, đề phòng, và một chút hoang mang khó giấu.

Yến Thiếu Ngu khẽ nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh thấu xương. Vẻ mặt anh lạnh như thép rèn, trầm lặng đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.

Không nói một lời dư thừa, anh nâng tay lên, hai ngón kẹp lại sát môi, thổi ra một tiếng huýt dài, sắc bén như d.a.o cắt gió.

Chưa đầy mười giây sau, nhóm người Mạnh Hổ đã nhanh chóng rời khỏi vị trí ẩn nấp, vội vàng chạy về tập kết. Ánh mắt ai nấy đều toát lên vẻ hoang mang.

“Đội trưởng! Vừa rồi... vừa rồi có phải là tiếng l.ự.u đ.ạ.n nổ không?” – Mạnh Hổ nuốt khan, giọng khàn đặc, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào khu rừng phía trước. 

Tiếng nổ vừa rồi… không giống một, hai quả l.ự.u đ.ạ.n đơn lẻ. Phải ít nhất là vài quả cùng lúc, thậm chí có thể là một bẫy nổ quy mô.

Chỉ sợ nguyên cả mảng rừng đó đều đã bị san phẳng rồi?

Một người khác cau mày, nghi hoặc nói :

“Đội trưởng , chẳng lẽ không cần chúng ta ra tay, bọn quỷ ngoại quốc đó đã tự đem chính mình nổ c.h.ế.t ?? Là nội chiến sao ? Hiện giờ chúng ta nên làm gì ? Có cần qua đó xác minh tình hình không?”

Loading...