Trong doanh địa vừa trải qua một trận đánh dài ngày khốc liệt, tin chiến thắng cuối cùng cũng vang lên qua làn sóng phát thanh của quân đội. Tiếng loa đài khàn đục vì phát suốt mấy giờ không ngừng, lồng ghép trong đó là tiếng reo hò, tiếng khóc nghẹn, và cả tiếng cười vang vọng — thứ thanh âm náo nhiệt mà suốt hơn một tháng qua chưa từng có cơ hội xuất hiện nơi tiền tuyến lạnh lẽo này.
Cố Nguyệt Hoài đứng dưới tán cây bạch đàn trước trạm cứu thương dã chiến, ánh mắt cô lặng lẽ dõi về phía sân đài phát tin xa xa, nơi vài chiến sĩ đang bế bổng nhau lên mà hò reo. Cô không cần nghe hết nội dung bản tin, cũng chẳng cần ai nhắc nhở, chỉ cần nhìn ánh mắt đỏ hoe của mấy anh chiến sĩ vừa khóc vừa cười mà ôm lấy nhau, cô đã hiểu rõ: cuộc chiến này... cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ánh nắng mỏng như tơ sau cơn mưa rọi qua kẽ lá, phản chiếu lên khuôn mặt cô.
Nga
Hơn một tháng nơi tuyến đầu, đối mặt sinh tử , nỗi đau của đồng đội và cái c.h.ế.t cận kề, từng giờ từng phút giành giật sinh mệnh giữa lửa đạn và m.á.u loang — tất cả như lò rèn vô hình, âm thầm tôi luyện tinh thần cô trở nên vững vàng, sắc bén, và can trường hơn..
Cô không chỉ còn là một bác sĩ quân y với lý tưởng dùng khả năng của mình phục vụ Tổ quốc , phục vụ nhân dân . Giờ đây, Cố Nguyệt Hoài đã thực sự trở thành một người lính, một người hiểu rõ thế nào là kỷ luật, là mệnh lệnh, là tổn thất, và càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị của sự tồn tại.
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
"Nguyệt Hoài!"
Giọng trầm, mát, khàn nhẹ như gió đêm, nhưng mang theo lực hút khiến lòng người khẽ chấn động. Cô xoay người theo phản xạ—và nhìn thấy anh.
Yến Thiếu Ngu.
Sau một tháng rút khỏi tuyến đầu, anh đã hoàn toàn bình phục.
sống mũi thẳng, đường nét góc cạnh cương nghị, đôi mắt đào hoa giờ sáng rõ như mài bằng gió cát nơi chiến trường, nhìn thẳng vào cô — sâu như thể mang theo cả tháng ngày âm ỉ trong lòng không thể nói thành lời.
Bộ quân phục bạc màu bụi lửa càng khiến thân hình cao lớn ấy trở nên nổi bật. Dáng đi trầm ổn, vững vàng như tiếng trống trận, bước chân có lực, từng bước đều như đóng xuống đất niềm tin và quyết tâm. Yến Thiếu Ngu trải qua chiến tranh gột rửa, mang trên người khí chất từng trải, pha lẫn nỗi bình thản lạnh lùng của người đã thực sự bước qua ranh giới sinh tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2155.html.]
Anh bước nhanh về phía cô — không cần gọi thêm một lần nào nữa.
Bởi ánh mắt của anh đã nói thay tất cả.
Đó là ánh nhìn của một người lính đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, của một người đàn ông sau chiến tranh tìm lại điều quan trọng nhất trong đời — là người phụ nữ chưa từng từ bỏ anh, cũng là người anh ngày đêm mong nhớ.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không cần lời nói, cũng không cần giãi bày. Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, đã đủ vượt qua hết thảy khói lửa, b.o.m đạn, chia cách. Đủ để hai trái tim nhận ra nhau giữa ngàn người đang reo hò, nhận ra người mình chờ đợi suốt tháng ngày nơi địa ngục trần gian này.
Nơi tiền tuyến ấy, không chỉ có họ — mà rất nhiều người cũng đã không còn là phiên bản cũ của chính mình. Chiến tranh đã thay đổi tất cả. Nó cướp đi rất nhiều, nhưng cũng đem đến một thứ: bản chất thật của con người.
Trong những người còn sống, có người mất mát niềm tin, có người thu mình lại, có người trở nên vô cảm… nhưng cũng có những người như họ — càng dấn thân, càng yêu thương, càng biết trân quý.
Cô và anh, là một phần trong số đó.
Không ai trong hai người là kẻ cũ của ngày hôm qua nữa. Nhưng giữa mảnh đất đẫm m.á.u và nước mắt này, họ đã học được cách sống bằng chính phần người trong tim, bằng niềm tin vào nhau, và bằng lời hứa chưa từng nói ra nhưng vẫn chưa từng phai nhạt.
Cố Nguyệt Hoài nhìn chăm chú về phía người đàn ông đang bước tới. Đôi mắt cô ánh lên vẻ không thể kìm nén, cả gương mặt vốn điềm tĩnh cũng hiện nét rạng rỡ, ánh sáng trong đôi mắt ấy dường như không phải vì ánh mặt trời, mà từ người cô đang dõi theo.
Cô cười. Không cần lý do, cũng chẳng cần đắn đo, chỉ là bản năng thuần túy khi trái tim chạm tới một người thật sự quan trọng. Đôi chân nhẹ nhàng chuyển động, rồi dứt khoát chạy về phía Yến Thiếu Ngu—như thể cả quãng thời gian sinh tử nơi chiến tuyến đều chỉ để chuẩn bị cho khoảnh khắc này.