Khánh công yến kết thúc khi bóng đêm đã buông trọn trên doanh trại. Bầu trời đen thẫm vắt ngang ánh trăng nhợt nhạt như một mảnh lụa mỏng, gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng của cây bạch đàn phía sân sau.
Yến Thiếu Ngu đích thân đưa Cố Nguyệt Hoài về lại nhà khách của quân khu. Trong sân, ánh đèn dầu vàng vọt phản chiếu lên nền xi măng loang lổ vết thời gian, yên tĩnh đến độ nghe được tiếng côn trùng rả rích và bước chân của người lính gác từ xa vọng lại. Mọi thứ như lắng đọng trong một khung cảnh vừa trầm mặc vừa nghiêm trang, rất giống không khí sau một cuộc hành quân dài ngày, khi binh sĩ rút lui, chỉ còn tiếng gió và nỗi lặng thầm của đất trời.
“Về nghỉ sớm đi.” Giọng Yến Thiếu Ngu khẽ khàng, như sợ khuấy động đêm sâu. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt qua gò má cô – động tác dường như quen thuộc, nhưng ẩn chứa bao điều chưa nói. “Sáng mai nghi thức trao tặng quân công bắt đầu từ rất sớm. Anh không tiện tới, Chú Từ đã sắp xếp người đón em.”
Cô khẽ gật đầu. Nhưng thay vì rời đi ngay, lại nắm lấy tay anh, ngước mắt nhìn lên tầng hai. Ánh trăng phản chiếu trong mắt cô, sáng trong như mặt hồ yên tĩnh:
“Muốn ở lại không?”
Lời nói đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh này, lại khiến người nghe như bị đánh trúng tim. Hai người đã có giấy hôn thú, danh chính ngôn thuận, là vợ chồng hợp pháp. Ở cùng một nơi, xét theo lý lẽ mà nói hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thế nhưng… Yến Thiếu Ngu lại đứng sững. Cả người như bị điện giật, hơi thở khựng lại trong lồng ngực. Anh quay đầu đi, ánh mắt né tránh như một phản xạ tự nhiên, giọng nói mất đi sự trầm ổn thường ngày:
“Không… không thích hợp.”
Anh là quân nhân, được huấn luyện và trưởng thành trong khuôn khổ kỷ luật sắt thép. Dù đã kết hôn, nhưng chưa tổ chức lễ cưới, chưa phân phòng công khai, nếu đêm nay ở lại… không thể tránh khỏi những lời dèm pha, đặc biệt là trong môi trường quân đội – nơi mà miệng lưỡi người đời có thể trở thành vũ khí sát thương.
Cố Nguyệt Hoài khẽ chậc một tiếng, lắc đầu. Trong mắt lại mang theo ý cười, trêu chọc anh thật thú vị.
Yến Thiếu Ngu nhìn ra ý trêu chọc của cô cũng không giận, mím môi nhìn thẳng vào cô mấy giây: "Em về đi nhé."
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lướt qua gương mặt Yến Thiếu Ngu, trong mắt anh dường như có chút gì đó phức tạp, cô nhất thời không phân biệt được là gì, cũng không mấy để ý.
Anh chưa muốn nói, vậy chờ đi.
Cùng anh nói lời tạm biệt xong cô xoay người lên lầu. Đến khi khép cửa phòng lại, vô thức bước đến bên cửa sổ, xuyên qua lớp rèm mỏng mà nhìn xuống khoảng sân nhỏ đã nhạt bóng người. Lúc này mới thấy Yến Thiếu Ngu đứng yên ở dưới lầu vài giây, rồi mới quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp.
Phải đến sau này, sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Nguyệt Hoài mới hiểu được: nhất thời trêu đùa Yến Thiếu Ngu , chính là phải trả giá đại giới!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2166.html.]
Sáng sớm hôm sau, Cố Nguyệt Hoài bị tiếng bước chân đều đặn vang vọng nơi sân thao trường đánh thức. Cô mở mắt, chăn còn mang theo hơi lạnh của sương đêm, khoác áo dậy đi ra mở cửa.
Ánh sáng ban sơ của buổi sớm đã nhú lên nơi chân trời, sắc trời tuy còn lờ mờ nhưng ánh nắng đầu tiên đã xuyên qua màn sương, xé tan lớp tối tăm cuối cùng của đêm dài, đem theo một luồng sáng hy vọng, nhẹ nhàng phủ lên mặt đất lạnh giá.
Cố Nguyệt Hoài đang rửa mặt đánh răng thì thấy Lý Tùng Tùng mang theo một chiếc túi bước đến.
Gương mặt Lý Tùng Tùng treo lên tươi cười, một hàm răng trắng nhìn đến loá mắt. Anh ta vừa thấy cô liền giơ túi trong tay lên, giọng nói đầy phấn khởi:
“Cố quân y! Buổi sáng tốt lành! Tôi tới đưa quân phục cho cô đây!”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, hơi nghi hoặc. Cô đặt cốc nước xuống, đi tới trước mặt anh ta rồi cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay anh ta. Ánh mắt cô khẽ lay động, hơi ngẩng lên nhìn Lý Tùng Tùng:
“Quân phục? Tôi cũng phải mặc sao?”
Lý Tùng Tùng thở phì, bộ dạng như gặp phải người không hiểu quy củ:
Nga
“Không mặc thì cô định mặc gì? Hôm nay là đại hội trao tặng quân công, cô được thăng quân hàm, dĩ nhiên phải mặc đúng điều lệnh quân trang rồi! Bộ này là do đơn vị đặc cách đặt may theo số đo riêng – đảm bảo vừa vặn.”
Cố Nguyệt Hoài không kìm được bật cười, gật đầu:
“Được, vậy anh chờ một lát, tôi vào thay.”
Lý Tùng Tùng gật đầu, giọng điệu lại mang theo vẻ phấn chấn:
“Chờ cô thay xong quân phục, rồi đến nhà ăn ăn chút gì đó. Sau đó tôi sẽ dẫn cô đến hội trường.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, mang theo bộ quân phục mới tinh quay trở lại phòng. Vào phòng, cô cẩn thận thay vào quân phục, kích cỡ quả thực vừa người. Sau đó, cô đem một đầu tóc dài đều búi lên, đội lên quân mũ, lập tức liền cảm thấy toàn thân trở nên nghiêm túc, chính trực, hơi thở cũng trở nên hiên ngang.
Cô cúi đầu nhìn chính mình trong quân trang. Môi khẽ mím, mắt hiện ý cười nhàn nhạt.
Bản thân cô cũng không thể ngờ rằng, có một ngày, mình có thể đứng nơi này, mặc lên bộ quân phục.