Cố Nguyệt Hoài chăm chú nhìn sinh vật vừa mới chui ra khỏi bụng Điền Tĩnh, cảm giác ghê tởm len lỏi từ tận đáy lòng lan ra từng tế bào.
Không chần chừ, cô hất cổ tay, tung ra một nắm hạt giống từ không gian Tu Di. Những hạt nhỏ bé ấy, dưới dòng linh khí tràn đầy trong không gian, lập tức nảy mầm, sinh trưởng điên cuồng. Dây leo cuồn cuộn trồi lên như rắn lửa bò trên mặt đất, tua cuống mềm mại mà chắc khỏe vươn ra tua tủa giữa không trung, nhanh chóng đan kết thành một tấm lưới sinh mệnh dày đặc, hướng về phía “quỷ tử” như thiên la địa võng không thể trốn thoát.
Tà vật kia rít lên, âm thanh chẳng giống tiếng trẻ khóc cũng chẳng giống tiếng người, chỉ là một chuỗi gào rú không hình, không dạng. Nó giãy giụa dữ dội, răng nanh nhọn hoắt ngoạm vào dây leo, lập tức phát ra âm thanh “tư tư” rợn người như da thịt bị thiêu cháy. Loài quỷ vật này quả nhiên là có khả năng kháng thực vật.
Có điều, dù có tính khắc chế, nhưng “quỷ tử” mới chào đời, linh lực chưa ổn định, thể trạng lại chưa hoàn chỉnh. Trái lại, dây leo được nuôi dưỡng bởi linh khí trong không gian Tu Di thì sinh trưởng không giới hạn, giống như thể có ý thức, có lý trí, thậm chí có chiến ý. Cứ một tầng dây bị cắn đứt, ngay lập tức một tầng mới tràn đến, xiết chặt, chồng chất, bao vây ngày càng kín. Cuộc chiến giữa sinh vật tà ác và dây leo sống dường như phản ánh sự đối đầu giữa âm tà và chính khí, giữa loài người và thế lực hắc ám ẩn mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thân thể “quỷ tử” bắt đầu yếu dần. Động tác giãy giụa trở nên rời rạc, từng thớ thịt như bị rút cạn sức lực, co rúm lại thành một hình dạng méo mó đến bi thương. Đôi mắt đen kịt vẫn trợn trừng, nhưng ánh hung lệ trong đó dần dần lụi tàn, chỉ còn lại sự câm lặng của một kẻ thất bại bị giam cầm.
Tuy bản thân mình là người có mang năng lực đặc biệt, nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn là một người thích dựa vào lý trí, phân tích và suy đoán làm vũ khí, lúc này đây, đối mặt với tà vật nào vượt khỏi khuôn khổ nhận thức của con người như vậy, cô buộc phải thừa nhận rằng : lý trí đôi khi cũng có giới hạn, nhất là khi phải đối diện thứ tồn tại ngoài phạm vi tự nhiên và khoa học truyền thống.
“Quỷ tử” kia vẫn bị dây đằng trói chặt, nhưng hơi thở tà dị chưa hoàn toàn tắt hẳn, tỏa ra từng đợt âm u lạnh lẽo khiến lòng người phát run. Nó đang cố gắng hấp thu linh khí xung quanh, như muốn tụ sức thoát ra. Nhưng nguồn linh khí của không gian Tu Di đều mang tính chất sinh mệnh, hài hòa, trong trẻo—trái ngược hoàn toàn với khí tức của nó, khiến sinh vật này chẳng những không hấp thu nổi mà còn bị phản phệ, thân thể co rúm từng đợt.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, nhìn “quỷ tử” bị trói chặt như một búp bê vải rách rưới, rồi lại liếc sang Điền Tĩnh nằm thoi thóp bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, cô cất giọng hỏi :
“Thứ này… chúng ta phải xử lý thế nào? Dùng m.á.u chó mực, hay phải tìm đạo sĩ vẽ bùa trấn yểm? Lẽ nào phải mời hàng đầu sư từ biên giới về?”
Yến Thiếu Ngu cau mày, ánh mắt nghiêm trọng. Anh đã từng đọc qua hồ sơ về hàng đầu thuật, cũng nghe nhắc đến những sinh vật có nguồn gốc bất minh từng bị phát hiện ở khu vực Tây Nam. Nhưng tận mắt chứng kiến một thứ tà vật như vậy sinh sôi ngay trên người một con người sống và phải đối đầu với nó, vẫn là lần đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2228.html.]
Hai người nhìn nhau, hai ánh mắt đều mang theo vẻ hoang mang. Sau cùng, Cố Nguyệt Hoài chậm rãi mở miệng:
“Bằng không… em thử dùng năng lượng chữa trị xem sao ?"
Thông qua những thông tin nhóm thực vật truyền lại, cô cảm nhận được năng lượng chữa trị cùng hơi thở của thứ này trái ngược nhau, khắc chế lẫn nhau.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, không nói thêm gì. Trong tình huống này, năng lực siêu phàm là vũ khí duy nhất họ có thể đặt cược.
Cô bước tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào sinh vật đang dãy dụa. Dù hình thể đã bị dây đằng khống chế hoàn toàn, nhưng hơi thở âm tà vẫn phập phồng như lửa tàn chưa tắt. Cố Nguyệt Hoài đặt tay lên dây leo, một luồng linh lực ấm áp tuôn trào từ lòng bàn tay, truyền qua những sợi dây như mạch m.á.u cây, rồi đổ xuống thân thể đen ngòm đầy gân thịt quái dị kia.
Năng lượng chữa trị giống như dòng suối thanh khiết, mang theo sức sống và sức mạnh phục hồi. Nhưng với “quỷ tử”, đó không khác gì ngọn lửa, đi đến đâu hừng hực thiêu đốt đến đó.
Tiếng rít vang lên chói tai. Không phải tiếng la của con người, mà là tiếng gào vọng từ sâu thẳm tầng địa phủ. Từng làn khói trắng bốc lên nghi ngút, lớp da thịt của sinh vật kia nứt toác từng mảng, m.á.u đen trào ra, bốc hơi trong tích tắc.
Chỉ trong khoảnh khắc, thân hình nó liền tan biến thành tro bụi, như chưa từng tồn tại trên đời.
Đồng thời, thân thể Điền Tĩnh co giật dữ dội. Một ngụm m.á.u đen trào ra từ cổ họng. Làn da trắng bệnh bắt đầu nhăn nheo, khô quắt như bị rút cạn toàn bộ sinh lực. Trong ánh mắt mờ đục đục ngầu của cô ta, không còn tia oán độc—chỉ còn lại sự cay đắng tột cùng.
“Cố… Nguyệt… Hoài… ta… ta không cam lòng…”
Nga
Giọng nói yếu ớt như tiếng gió rít bên tai. Ánh mắt cuối cùng của cô ta dừng lại trên khoảng không gian Tu Di đang mở ra một góc—lúa trổ vàng, cây trái trĩu cành, suối chảy róc rách. Một thế giới yên bình, thịnh vượng mà đời này cô ta không bao giờ còn có hy vọng chạm đến. Điền Tĩnh cười, nụ cười vặn vẹo, chua chát và cay nghiệt, rồi gục xuống như một cành khô gãy lìa.