Kỷ Vĩ Cần là người cương trực, sống thẳng như ruột ngựa, xưa nay chưa từng giấu nổi khinh miệt đối với kiểu đàn ông bạc nhược, gió thổi cũng nghiêng như Phan Ngọc Lương. Lúc này, thấy hắn tái mét mặt mày, chân tay run lẩy bẩy không dám tiến lên, Kỷ Vĩ Cần bèn khoanh tay trước ngực, trừng mắt quát lớn:
“Phan Ngọc Lương! Cậu cũng mất mặt thanh niên thủ đô quá rồi đấy! Treo lủng lẳng trên cây kia chẳng phải là người mà cậu từng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, còn mang cả cốt nhục của cậu trong bụng? Sợ cái gì? Chết là hết, còn định để người ta treo như khỉ giữa sân cho cả đại đội chỉ trỏ hay sao? Không mau đi ôm xuống?!”
Câu quát của anh như tát thẳng vào mặt Phan Ngọc Lương giữa đám đông đang náo loạn. Nhưng thay vì tỉnh ra, hắn lại lùi thêm một bước, toàn thân mềm nhũn. Hắn đâu còn tâm trí nghĩ đến sĩ diện hay trách nhiệm? Chỉ riêng hình ảnh khô quắt đến dị thường kia đã đủ khiến hắn rợn tóc gáy. Thứ hắn vừa nắm trong tay, vừa ôm ấp trên giường đất mới đây thôi, giờ đây lại treo sững giữa không trung như xác c.h.ế.t từ mấy tháng trước.
Tuy vậy, lời của Kỷ Vĩ Cần vẫn như một đòn thức tỉnh. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dại ra dừng lại ở phần bụng của t.h.i t.h.ể Điền Tĩnh. Nhưng lúc này, thay vì nhô cao vì thai nghén, chỉ còn thấy một vết rách lớn rợn người, có thể rõ ràng nhìn thấy nội tạng bên trong khô queo, teo tóp như bị rút sạch sinh khí.
Một cơn gió thoảng qua, t.h.i t.h.ể lại khẽ lắc lư.
Phan Ngọc Lương cảm giác như trời đất đảo lộn. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, từng sợi lông trên người dựng đứng cả lên, sống lưng hắn nổi đầy da gà.
Kỷ Vĩ Cần chỉ hừ một tiếng, ánh mắt đầy chán ghét, lắc đầu thầm mắng:
“Hèn.”
Phan Ngọc Lương biết không thể cãi lại, càng không thể tiếp tục làm trò giữa bao nhiêu ánh mắt soi mói. Hắn len lén bò dậy, lết tới sau lưng Vương Phúc, vô thức dùng thân ông ta như tấm bình phong che chắn. Giọng hắn run rẩy, vỡ vụn như người sắp khóc:
“Bí thư... báo cảnh sát chưa? Cảnh sát nhân dân... bao giờ thì đến?”
Vương Phúc cũng không giấu nổi vẻ uể oải và mỏi mệt, vừa định trả lời thì từ xa đã vang lên tiếng máy xe gầm rú lao tới.
Chưa đầy nửa phút sau, hai đồng chí cảnh sát nhân dân cưỡi xe tới nơi. Họ đều là người từng kinh qua nhiều hiện trường, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến t.h.i t.h.ể treo trên cây, cả hai đồng loạt khựng lại. Một người trẻ tuổi hơn, nhíu mày nhìn kỹ t.h.i t.h.ể một lúc, rồi lên tiếng:
“Các đồng chí chắc chắn... người này mới c.h.ế.t gần đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2234.html.]
Giọng nói anh ta rõ ràng mang theo nghi ngờ. Dù không phải pháp y, nhưng làm trong ngành này, ít nhiều ai cũng có kinh nghiệm nhìn người chết. Chỉ cần nhìn sơ qua sắc da, trạng thái co rút, mức độ phân hủy... cũng có thể ước đoán sơ bộ thời gian tử vong. Thế nhưng, tình trạng hiện tại quá quỷ dị: da thịt teo tóp, cơ thể khô quắt như phơi nắng cả tháng, nhưng lại không có dấu hiệu phân hủy hay thối rữa như xác người c.h.ế.t lâu ngày.
Khó hiểu, bất thường — thậm chí... quá tà môn !
Tất nhiên câu này anh ta không dám nói ra.
Vương Phúc giật giật khoé miệng, lưng rịn mồ hôi lạnh, vội đáp:
“Đồng chí cảnh sát, chiều hôm qua cô ấy mới về đại đội chúng tôi. Còn có người trông thấy, trò chuyện với cô ấy. Là người sống, sống hẳn hoi! Ai mà ngờ ... mới một đêm đã thành ra như vậy. Ai... đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống!”
Nga
Một cảnh sát khác không nói gì thêm, liền rút sổ tay từ túi áo quân phục ra, giở bút ghi chép tỉ mỉ, giọng trầm ổn:
“Ai là người đầu tiên phát hiện thi thể?”
Đám đông im phăng phắc. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên rụt rè bước ra, sắc mặt trắng như giấy, môi tím tái, trông như thể vừa từ địa ngục trở về. Ông ta kể lại quá trình phát hiện t.h.i t.h.ể trong tiếng nấc, mỗi câu nói đều run rẩy, đến cuối cùng thì òa lên khóc như một đứa trẻ:
“Cảnh sát đồng chí! Các anh nhất định phải tra rõ! Đây là đại họa, là điềm gở! Đại đội chúng tôi... không còn an toàn nữa rồi!”
Hai đồng chí cảnh sát liếc nhìn nhau, ánh mắt đều có phần nặng nề. Tuy là người thi hành pháp luật, tâm đã luyện thành sắt đá, nhưng với một t.h.i t.h.ể khô quắt dị thường như vậy, ngay cả họ cũng không tránh khỏi cảm giác bất an.
Tuy nhiên, trong lúc lòng người hoang mang, họ vẫn phải giữ vững vai trò trụ cột. Người trẻ hơn bước lên trước một bước, lớn tiếng trấn an:
“Bà con yên tâm! Đã có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, sẽ cho mọi người một lời giải thích công bằng!”
Lời nói dứt khoát như một liều thuốc an thần. Đám người vốn đang nhốn nháo, bàn tán ồn ào cũng dần dịu lại.