Lâm Cẩm Thư đi tới cửa, liền gặp được Cố Chí Phượng cùng Yến Thiếu Ngu.
Bà ra đem ánh mắt đánh giá đặt trên người Yến Thiếu Ngu hồi lâu, thở phào một hơi, tuy nói tình hình Yến gia không phải nơi người thường nên dấn thân vào, nhưng không thể không thừa nhận, con trai của Yến gia được giáo dục rất tốt và là một người ưu tú.
Yến Thiếu Ngu đến quân khu thứ 8 chưa đầy một năm, đã có thể từ một tân binh trở thành thiếu tá.
Tốc độ thăng chức của cậu ta tuy nói quá nhanh, nếu ở thời bình, sẽ khiến người ta không thể không nghi ngờ, nhưng trong thời chiến, điều đó lại hoàn toàn có thể xảy ra.
Cố Chí Phượng nhìn Lâm Cẩm Thư, tâm đã bình thản rất nhiều, không còn là người yêu bà ta yêu đến si ngốc, một lòng một dạ cho rằng bà ta sẽ quay về nữa. Sau những biến cố xảy ra với Cố gia gần đây, Cố Chí Phượng rốt cuộc cũng đã tỉnh lại, để làm tròn trách nhiệm làm cha của mình.
Ông khách sáo nói: "Bà đến rồi."
Nói xong, Cố Chí Phượng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, ý bảo nói: “Con chào hỏi đi. Đây là ……dì Lâm.”
Ông vốn dĩ muốn nói ”mẹ" , nhưng lại nghĩ đến thái độ của con gái, rốt cuộc hôm nay cũng là ngày kết hôn của con, ông không muốn con không vui vẻ. Trước khi con gái một lần nữa tiếp nhận Lâm Cẩm Thư, ông cũng không thể tự ra quyết định thay con gái.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hướng Lâm Cẩm Thư gật gật đầu, nói : “Dì Lâm. ”
Lâm Cẩm Thư ngẩn ra một chút, chợt cười khổ một tiếng: “Ân, dì đi vào nhìn xem bé.”
Bà ta rũ đầu xuống, bước nhanh lướt qua hai người vào phòng.
Cố Chí Phượng quay đầu lại nhìn bà ta một cái, thở dài.
Nga
Yến Thiếu Ngu tự nhiên cũng nhận ra suy nghĩ phức tạp trong lòng Cố Chí Phượng, bất quá, việc tư của cha vợ còn không tới phiên anh tới quản.
Cố Chí Phượng cũng không nói thêm cái gì, lại không dấu vết liếc Cố Duệ Hoài đang đứng ngốc bên cạnh bạn nhìn Cố Tích Hoài một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2241.html.]
Lúc này, Ngụy Lạc tới, đi cùng bà còn có Lý Hướng Tiền và Trình Lăng, mấy người đưa lễ xong, liền tới cùng Cố Chí Phượng chào hỏi, nói lời chúc mừng: “Cố đồng chí, chúc mừng ông, thêm một người con rể tốt như vậy.”
Cố Chí Phượng cũng cười ha hả, dẫn nhóm Ngụy Lạc đến cạnh bàn ngồi xuống, chờ đến giờ lành.
Người một đợt tiếp theo một đợt tới, người bên ngoài vội đến chân không chạm đất, người trong phòng cũng không hề nhàn rỗi.
Lâm Cẩm Thư bước chân vào tân phòng, ánh mắt vô thức quét một vòng khắp gian nhà mới của Cố gia. Khắp nơi là sắc đỏ thắm tươi, từ câu đối đỏ treo trước cửa đến những dải lụa đỏ thêu chữ song hỷ buông rủ hai bên rèm cửa. Không khí vui mừng hân hoan như lan cả vào lòng người.
Bà ta đứng lặng một thoáng, nơi đáy mắt chợt thoáng qua một tia mê man xen lẫn phức tạp. Nếu như hai mươi năm về trước, Cố gia có thể giữ được một cuộc sống thế này... Có lẽ, bà ta đã chẳng ra đi. Có lẽ, mối quan hệ giữa bà ta và con gái cũng đã khác... Đúng không ?
Yến Thiếu Ly đang nấu nước bên bếp, nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu nhìn qua, giật mình thoáng chốc khi nhận ra người tới là ai. Ánh mắt cô liền theo bản năng hướng về một phía nhìn nhìn.
Yến Thiếu Ly lên tiếng trước : “ Dì Lâm,dì tới gặp chị dâu đúng không ? Chị ấy đàn ở trong kia.”
Yến thiếu Ương đứng ở bên cạnh Yến Thiếu Ly, chờ đem nước sôi rót vào phích nước nóng, thấy em gái lên tiếng, cũng giống em chào "Dì Lâm".
Lâm Cẩm Thư gật đầu, mỉm cười với hai anh em, sau đó đi về phía phòng tân hôn.
Cửa phòng khép hờ, bà ta chỉ cần khẽ đẩy nhẹ liền thấy ngay sắc đỏ rực rỡ ùa vào tầm mắt. Cố Nguyệt Hoài ngồi nơi mép giường, trên đùi ôm Yến Thiếu Đường, nghiêng đầu trò chuyện với Bạch Mân, nét mặt dịu dàng mà chuyên chú. Cả căn phòng như một bức tranh gia đình đầm ấm—yên bình, trọn vẹn, chẳng có một ai chú ý đến sự xuất hiện của bà ta.
Lâm Cẩm Thư khựng lại, ánh mắt khẽ dừng lại trên gương mặt Cố Nguyệt Hoài, trái tim chợt chấn động.
Người dựa y trang Phật dựa kim trang, Cố Nguyệt Hoài chưa từng mặc nhan sắc diễm lệ như vậy, lần đầu mặc vào, lại là cực kỳ xinh đẹp.
Cố Nguyệt Hoài hôm nay mặc áo sơ mi hồng nhạt vừa vặn, chất vải còn mới tinh, tóc búi cao cài hoa tươi, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Đôi mắt sáng, sống mũi cao, làn da trắng mịn như ngà, tất cả hòa quyện khiến dung mạo cô trở nên nổi bật giữa sắc đỏ rực của tân phòng. Không phải là vẻ đẹp phô trương, mà là khí chất thanh cao, trang nhã, càng nhìn càng khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Đó là cô dâu xinh đẹp nhất mà Lâm Cẩm Thư từng thấy trong đời—một vẻ đẹp không chỉ đến từ đường nét khuôn mặt hay dáng dấp đoan trang, mà còn từ phong thái điềm đạm, ánh mắt ung dung, khí chất trầm ổn.
Chỉ sau một thời gian không gặp, hiện tại , trước mắt bà ta, Cố Nguyệt Hoài giống như viên ngọc từng bị bụi trần che phủ, nay đã được mài giũa kỹ lưỡng, từng đường nét hiện ra sắc sảo, rạng ngời mà không chói lòa. Vẻ đẹp của cô không còn đơn thuần là ở nhan sắc, mà là sự tĩnh tại ẩn dưới cốt cách cứng cỏi, là dáng vẻ khiến người khác không thể xem thường.