Lâm Cẩm Thư vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt bà dõi theo, lòng chưa kịp bình ổn sau cơn chấn động sâu sắc ấy.
Trong phút chốc, dường như bà ta đã nhận ra được, có những vết thương không cần phải chạm vào mới đau, có những lời tha thứ, không nói ra cũng đã là lời đáp.
Cô gái nhỏ nhà họ Cố đã thật sự trưởng thành rồi.
Cố Nguyệt Hoài đã trưởng thành theo cách riêng của mình: lạnh lùng, lý trí, nhưng cũng vô cùng bao dung.
Từ phía xa, giọng Yến Thiếu Ly vang lên đầy hứng khởi:
“Dì Lâm! Mau lại đây! Chụp ảnh chung nào!”
“Ai... tới đây, tới đây!”
Lâm Cẩm Thư thoáng giật mình, vội đưa tay lên lau vội khóe mắt, nén xúc động vào lòng rồi nở nụ cười gượng nhẹ. Trong lòng bà ta vẫn còn dư âm rung động từ khoảnh khắc trước đó, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhanh bước hòa vào không khí rộn ràng ngoài sân.
ến Thiếu Ngu nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, hai người sánh bước ra cửa. Ánh nắng đổ xuống bậc thềm, phản chiếu ánh sáng dịu qua tà áo cưới thuần sắc, khiến cô gái trông như được ánh dương nhuộm lên một lớp ánh sáng mờ ấm áp.
Vừa ra đến sân, không khí lập tức như khựng lại trong giây lát. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi tân lang tân nương. Có người còn chưa kịp thốt lời, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn ngơ.
Đứng bên góc sân, Vương Mỹ Hoa bĩu môi, giọng vẫn chưa hoàn toàn chịu phục, nhưng cũng không thể không công nhận một sự thật:
Nga
“Không nói đến những chuyện khác, con gái nhà họ Cố đúng là xinh đẹp đến mức phạm quy.”
Câu nói ấy không lớn, nhưng âm lượng lại vừa vặn đủ để người trong sân nghe rõ. Mọi người sững ra trong chốc lát, rồi đồng loạt bật cười. Ngay sau đó, tiếng cười lan rộng như làn sóng, kéo theo những lời tán thưởng nối tiếp vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mot-ngay-truoc-hon-nhan-huy-diet-ta-tro-lai-roi/2243.html.]
“Đúng vậy đúng vậy ! Đúng là trai tài gái sắc thật đấy!”
“Nguyệt Hoài đúng là khiến người ta nhìn mãi không chán.”
“Chú rể mới Cố gia cũng đâu có kém gì, xứng lứa vừa đôi!”
Không khí náo nhiệt mà chân tình. Những lời chúc mừng không đơn thuần là xã giao, mà như hòa lẫn một phần tình cảm của người thân, hàng xóm, khách khứa, với chút tự hào, chút ngưỡng mộ, và cả sự ấm áp thường thấy ở miền quê thời bấy giờ, nơi con người sống gần nhau bằng tình làng nghĩa xóm.
Cố Chí Phượng đứng ở một bên, đôi tay đan vào nhau, vẻ mặt không giấu nổi tự hào. Nghe người này khen một câu, người kia tán một lời, lòng ông rộn ràng như người ta đang khen chính là bản thân ông vậy.
Ngụy Lạc cùng Lý Hướng Tiền, Trình Lăng cùng với Lý Tự Ngôn một bàn, bầu không khí ở bàn của họ có phần trầm lắng hơn hẳn các bàn xung quanh. Ngụy Lạc thỉnh thoảng lại đảo mắt qua phía cửa, ánh mắt có phần nôn nóng xen lẫn thất vọng, rõ ràng là đang tìm kiếm bóng dáng của Vạn Thanh Lam.
Có điều, tiệc đã sắp bắt đầu mà người còn không thấy, xem ra, mặc dù hôm nay là ngày mà Vạn Thanh Lam đã mong chờ thật lâu, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn không xuất hiện. Có lẽ là sợ phải nhìn thấy bọn họ.
Lý Hướng Tiền thì cúi đầu, bàn tay siết nhẹ chiếc ly men sứ, gương mặt trẻ tuổi phủ đầy nét day dứt và áy náy. Từ sau sự việc kia, trong lòng anh ta vẫn chưa một ngày được thanh thản. Không phải vì bị trách cứ, mà là vì chính bản thân anh ta chưa từng buông được áy náy. Anh ta luôn muốn đích thân nói với Vạn Thanh Lam một câu xin lỗi. Chỉ là, mãi vẫn chưa có cơ hội.
Ngụy Lạc nhìn bộ dáng im lặng mà thất thần của con trai, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu chậm rãi mà chân thành:
“Sau hôn lễ này, mẹ sẽ cùng con đến nhà họ Vạn một chuyến. Nguyệt Hoài đã gặp Thanh Lam, đã khuyên nhủ, con bé cũng thông suốt rồi. Mẹ tin, hôm nay nó không đến chắc không phải vì muốn né tránh, mà là vì có việc đột xuất. Con không cần nghĩ nhiều.”
Lý Hướng Tiền khẽ gật đầu, cổ họng khàn khàn, đáp một tiếng “Vâng”, rồi không nói gì thêm.
Vì thân phận đặc thù của cô dâu chú rể, lại thêm thời gian gấp gáp, nên những nghi thức cưới hỏi rườm rà đều bị lược bỏ hoàn toàn.
Trong làn sóng cải cách tư tưởng đang cuồn cuộn lan rộng khắp nơi, bất kỳ điều gì vương vấn màu sắc truyền thống đều bị gạt sang một bên. Người ta không còn quỳ lạy trời đất, không còn bước qua chậu than để xua đuổi tà khí, cũng chẳng còn cảnh rước dâu linh đình hay đốt pháo nổ vang trời. Thay vào đó, theo tinh thần mới, đôi vợ chồng trẻ phải đứng trang nghiêm trước chân dung lãnh tụ, lớn tiếng tuyên thệ: thủy chung với nhau, nghiêm túc với hôn nhân của mình. Đó không còn đơn thuần là lời hứa tình yêu giữa hai người, mà là sự cam kết về đạo đức, niềm tin chính trị, và cả lý tưởng sống – một thứ "đạo" mới, thay thế cho lề thói cũ kỹ, lạc hậu trước kia.
Khi lời tuyên thệ vừa dứt, cũng là lúc hai người chính thức trở thành vợ chồng – không cần chứng giám của thần linh hay tổ tiên, mà bằng ý chí và sự đồng thuận cá nhân phù hợp với thời đại.